Bất Diệt Thần Vương

Chương 1530: Sự cẩn thận của Trần Thiên Nguyên




Vương Khả vừa nói xong Tây Môn Tĩnh xông vào - Lão sư không xong rồi, khu sản nghiệp số 2 Thần Vương đã xảy ra chuyỆn!

Tây Môn Tĩnh vội vàng nói Vương Khả =uu2)

Ta nhận người đồ đệ này là chuyên để đánh vào mặt ta sao? Cái miệng qua đen nhà ngươi, không nói gì dễ nghe được sao?

Bên ngoài Thiện Thần Đô, khu sản nghiệp số 1 Thần Vương, trong một toà đại điện lớn!

Khi Vương Khả đang cam kết với Mộ Dung Lão Cẩu là phía nam sẽ không xảy ra vấn đề gì, thì Tây Môn Tĩnh xông vào.

- Không xong rồi lão sư, khu sản nghiệp số 2 Thần Vương đã xảy ra chuyện rồi.

Tây Môn Tĩnh vội vàng nói.

Vương Khả — ai Ta nhận người đồ đệ này là để đánh vào mặt ta sao? Cái miệng quạ đen nhà ngươi, không nói gì dễ nghe được sao?

- Xảy ra chuyện gì? Phía nam xảy ra chuyện vậy tiền của chúng ta phải làm sao bây giờ?

Mộ Dung Lão Cẩu biến sắc.

- Tây Môn Tĩnh, sự tình là như thế nào?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Mang vào!

Tây Môn Tĩnh kêu lên.

Khi đó có mấy tên đệ tử Vương gia Khiêng một cái cáng cứu thương vào trong đại điện. Bên trên cáng cứu thương không phải ai khác mà chính là Thử Vương.

- Thử Vương? Chuyện này là thế nào? Ai đánh ngươi?

Vương Khả cau mày nói.

- Là Bạch Liên Thánh Sứ, hắn đuổi theo đánh ta!

Thử Vương căm phẫn nói.

- Thế là có ý gì? Không phải lần trước ngươi đi đưa tin bị Bạch Liên Thánh Sứ truy sát nhưng đã chạy thoát được rồi sao?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Ông chủ, lần trước khi đi đưa tin ta bị Bạch Liên Thánh Sứ truy sát người đều biết?

Thử Vương kinh ngạc.

- Đương nhiên là ta rõ, nhưng chẳng phải ngươi bị trọng thương sao? Không ở Ác Thần Điện chữa thương, trở về nhanh như vậy làm gì? Thỏ Vương bên đó đã xảy ra chuyện?

- Ta, ta, lần trước bị truy sát trốn thoát được. Về sau nói chuyện với Thỏ Vương biết được khu sản nghiệp số 2 Thần Vương vẫn an toàn. Ta mới ở lại đó chữa thương. Nhưng mấy ngày sau, Bạch Liên Thánh Sứ lại tới!

Thử Vương nhớ lại nói.

- Lại tới?

Vương Khả sững sờ.

- Vâng, lần này đến Bạch Liên Thánh Sứ như nổi điên, san phẳng khu sản nghiệp số 2 Thần Vương, gặp người nào liền đánh người đó. Ta không chạy nhanh bằng Thỏ Vương, bị đánh rất thảm. Tất cả công nhân trên đảo Hồng Liên Thánh Sứ đều bị Bạch Liên Thánh Sứ đánh. Còn nói muốn khu sản nghiệp số 2 Thần Vương xuống đáy!

- Con mẹ nó Bạch Liên Thánh Sứ, khinh người quá đáng. Ngày đó ta không động vào hắn, vậy mà hắn có cần động vào thủ hạ của ta không? Còn biết xấu hổ hay không? Ngươi không biết không có tội.

Vương Khả trừng mắt tức giận nói.

- Đúng vậy, về sau Thỏ Vương đi tìm Hoàng Thiên Phong. Hắn đến mới dập được ngọn lửa giận của Bạch Liên Thánh Sứ. Ác Hoàng hạ chỉ trách cứ, Bạch Liên Thánh Sứ mới oán hận rời đi!

Bây giờ, mọi người đều biết Bạch Liên Thánh Sứ và ông chủ có thù oán. Rất nhiều người trên đảo đều đang né tránh chúng ta.

Thuộc hạ sợ tin tức truyền lại quá chậm nên liều mạng về báo cho ông chủ! Bây giờ nên làm thế nào?

Thử Vương lo lắng nói.

- Làm sao bây giờ? Khu sản nghiệp số 2 Thần Vương không mở nổi? Tiền của chúng ta phải làm sao? Máu tính thế nào?

Mộ Dung Lão Cẩu lo lắng.

- Sợ cái gì, máu thật đối với tà ma mà nói là vật hiếm, ngươi còn sợ không bán được sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Nhưng mà, nhưng mà... !

- Không có chuyện gì, không phải Ác Hoàng đã trách cứ Bạch Liên Thánh Sứ sao? Chúng ta vẫn tiếp tục! Hàng của bọn ta vừa đến, vẫn bán chạy như bình thường!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Nhưng Bạch Liên Thánh Sứ không buông tha mà cứ gây chuyện, còn ai dám đi? Mà nếu dám đi, thì Bạch Liên Thánh Sứ vẫn liên tục phá đám!

Mộ Dung Lão Cẩu lo lắng.

Mắt Vương Khả chuyển sắc - Ngươi nói không sai, việc này mà không giải quyết sớm muộn để lại tai hoạ.

- Không sai, chặn đường phát tài như giết cha mẹ người ta, việc này không thể để như vậy được!

Mộ Dung Lão Cấu gật đầu một cái.

Bên kia vẻ mặt Trương Chính Đạo, Tây Môn Tĩnh, Thử Vương rất cổ quái? Không để như vậy thì có thể làm sao? Người ta ở địa bàn tà ma, là Bạch Liên Thánh Sứ, là Võ Thần cảnh. Ngươi có thể làm gì hắn?

- Vậy được, hiển nhiên ngươi cũng nghĩ như vậy. Chúng ta phải giết Bạch Liên Thánh Sứ thôi!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Hậ? Cái gì?

Trương Chính Đạo trợn tròn mắt.

- Ngươi nói là tiêu diệt Bạch Liên Thánh Sứ?

Tây Môn Tĩnh cũng kinh ngạc.

- Ông chủ, ta không nghe lầm chứ! Nhưng hắn ở Võ Thần cảnh!

Thử Vương cũng trừng mắt kinh ngạc hô lên.

- Võ Thần cảnh thì thế nào? Hắn huỷ cơ nghiệp của ta, thù này quá lớn! Chẳng những muốn tiêu diệt hắn, ta còn muốn huỷ đi cơ nghiệp của hắn! Mẹ kiếp, đúng là tưởng ta dễ bắt nạt, ba lần bốn lượt gây phiền phức cho ta!

Vương Khả nói.

- Vương Khả, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, ngươi thực sự định giết Bạch Liên Thánh Sứ?

Sắc mặt Mộ Dung Lão Cẩu cứng đờ.

- Không sai, Mộ Dung Lão Cẩu, ngươi đi gọi các huynh đệ, cầm vũ khí. Chúng ta trực tiếp đánh đến hang ổ Bạch Liên Thánh Sứ, phá huỷ toàn bộ nơi ở của hắn cho ta, giết chết hắn cho ta!

- Ngươi muốn ta đi chịu chết đấy à?

- Chịu chết cái gì? Ta cũng đi. Ta nói rồi, lần này không thể nhịn.

Hôm nay không giết hắn thì về sau ai cũng dám đến khu sản nghiệp Thần Vương gây chuyện. Còn muốn kiếm tiền hay không?

Có muốn cứu vớt bách tính không?

Vương Khả trợn mắt nói.

Mộ Dung Lão Cẩu đen mặt nhìn về phía Vương Khả.

- Ngươi biết hang ổ của Bạch Liên Thánh Sứ ở đâu sao?

- Chẳng phải ngươi đã nói với ta rằng ở Tuyết Ma Sơn của Bạch Liên Hoàng Triều, Tuyết Ma Sơn đã xảy ra chuyện gì sao? Lần này chúng ta sẽ san bằng toàn bộ Tuyết Ma Sơn. Hắn phá hủy cơ nghiệp của ta, ta cũng phá hủy cơ nghiệp của hắn, sau đó giết hắn. Hãy cho người dân trên thiên hạ biết, kết cục của việc xúc phạm cửa hàng Thần Vương của ta là gì!

Vương Khả trợn mắt nói.

Mộ Dung Lão Cẩu trố mắt nhìn Vương Khả.

- U Nguyệt công chúa, Vương Khả nóng máu quá sao?

- Nóng cái gì? Ngươi bị bệnh à, không phải ngươi vừa nói việc này không thể để vậy sao? Bây giờ hỏi ta làm cái gì? Các ngươi không muốn kiếm tiền nữa à?

Vương Khả trợn mắt đáp.