Bất Diệt Thần Vương

Chương 153: Đánh Cái Dạng?




- Vương huynh đệ, nhìn thấy chưa? Làm giống như ta vừa rồi ấy! Chính đạo giết chúng ta thu hoạch công đức! Ma đạo ta cũng có thể bồi thường ở trên người chính đạo! Trực tiếp rút chân nguyên máu huyết của bọn họ, có thể giúp chúng ta đề cao tu vi, so với hấp thu linh khí bên trong linh thạch nhanh hơn! Chỉ tiếc, Ma Tôn muốn để bọn họ sống, bằng không, vừa rồi ta ngay cả mệnh của hắn rút luôn, như vậy thu hoạch sẽ càng lớn!

Đồng An An đáng tiếc nói.

Vương Khả:

-...

Đệ tử Ma Giáo ăn thịt người, hoá ra là cưỡng ép tách lấy máu tươi và chân nguyên của chính đạo, biến thành của mình dùng! Thật buồn nôn!

- Người đâu, lại chọn một người tốt đến cho Vương huynh đệ, để Vương huynh đệ hưởng thụ một chút!

Đồng An An lập tức nói ra.

- Vâng!

Một đám tà ma mở miệng nói.

- Chờ, chờ đã!

Vương Khả lập tức kêu lên.

Uống máu người? Nói đùa gì vậy, cho rằng ta và các ngươi biến thái giống nhau sao? Hơn nữa, trong miệng ta cũng không khạc ra ống hút, đến lúc đó không phải là lộ à?

- Thế nào? Vương huynh đệ?

Đồng An An cau mày nói.

- Ta, ta tu luyện công pháp mỗi tháng đều có mấy ngày không tiện, mấy ngày gần đây không tiện hút máu, có thể đổi hay không?

Vương Khả trông đợi nói.

- Đổi? Được? Nào, Vương huynh đệ, chỗ ta có một phần đóng gói, còn chưa kịp uống, chỉ có điều phẩm chất hơi bình thường, hơn nữa không có tươi mới như ở đây! Nếu không... ?

Đồng An An lập tức lấy ra một cái hộp ngọc.

Phía trên hộp ngọc có trận pháp, bên trong phong ấn máu tươi.

- Không có việc gì, rất tốt, cái này rất tốt, chỉ cần không quá hạn là được!

Vương Khả lập tức tiếp nhận.

Mẹ nó, không tiếp nhận không được, nhiều ánh mắt nhìn vào đây như vậy, trong miệng mình thật có thể lòi ra hai cái răng nanh như ống hút sao? Ta không muốn thân phận của mình bại lộ.

- Ha ha, Vương huynh đệ thích là được! Sau khi thu nhận chân nguyên, tốt nhất nên mau chóng hấp thu, lát nữa ta phải trở về luyện hóa chân nguyên và máu huyết vừa mới uống! Vương huynh đệ cứ tùy ý ở trong này nhé!

Đồng An An cười to nói.

- Yên tâm, ta sẽ không khách khí! Đa tạ!

Vương Khả cười khan nói.

- Ha ha ha, sau này sẽ là huynh đệ, Vương huynh đệ không cần khách khí như vậy, vậy cứ như thế, ta đi về trước, nơi này ngươi tùy ý, có yêu cầu gì, ngươi cùng ngục tốt nói!

Đồng An An đứng dậy cười nói.

- Tốt! Ta đưa ngươi!

Vương Khả gật đầu một cái.

Cùng lúc đó, Vương Khả kỳ lạ nhìn những tù phạm chính đạo nơi này. Giết người cũng chỉ tốn một chút thời gian, đám tù phạm chính đạo này bị giam giữ, xem như bò sữa, mỗi ngày vắt chút sữa? Không, là rút chút chân nguyên và máu huyết mới đúng, khó trách cả đám gầy gò như vậy, thật là thê thảm!

- Đồng đàn chủ, còn ta thì sao? Còn ta nữa, ta vẫn chưa được thả này, ta là cháu trai Chu Hồng Y mà!

Chu Yếm ở trong phòng giam, lo lắng kêu lên.

Các ngươi làm nửa ngày, không biết ta vẫn còn trong này sao?

Chu Yếm la lên, cuối cùng cũng khiến Đồng An An chú ý, quay đầu nhìn lại.

- Là ta, Đồng đàn chủ, thả ta ra ngoài đi, ta và Vương Khả bị giam cùng một chỗ, trước đó ở bến tàu, ta cũng đã gặp qua ngươi mà!

Chu Yếm trông đợi nói.

Đám tà ma ở bên cạnh nói gì đó vào tai Đồng An An, sau đó Đồng An An nhíu mày suy tư một hồi.

- Thôi, hắn thật sự là cháu trai đường chủ, nhưng lại khiến đường chủ vô cùng thất vọng, không cần nhốt ở trong phòng giam kia, nhưng cũng không thả ra khỏi phạm vi đại lao!

Đồng An An dặn dò nói.

- Vâng!

Tà ma đi lên thả Chu Yếm ra.

- Tạ đồng đàn chủ!

Chu Yếm lập tức hưng phấn đi ra.

Đồng thời, Chu Yếm còn hơi khiêu khích liếc nhìn Vương Khả, tựa như đang nói, thân phận ta đã được chứng thực, ta là cháu ruột đường chủ, khẳng định thu được nhiều ưu đãi hơn so với ngươi!

- Hắn và Vương huynh đệ khác biệt, không cần cho hắn cái ưu đãi gì!

Đồng An An nói.

- Vâng!

Đám tà ma lên tiếng trả lời.

Chu Yếm cương cứng tại chỗ. Còn Vương Khả đã tiễn Đồng An An rời đi.

- Vì sao? Vì sao ngươi tốt với Vương Khả như vậy, chỉ cần không huỷ đại lao đi, làm gì cũng được! Nhưng khi đến lượt ta lại không có ưu đãi? Ta so với Vương Khả càng thân với thúc tổ hơn mà, ngươi làm sao vậy?

Trong lòng Chu Yếm chứa đầy sự không công bằng.

Có dặn dò của Đồng An An, chúng tà ma lại càng không quan tâm Chu Yếm, nhưng đối Vương Khả lại khá là khách khí.

- Vương huynh đệ, chúng ta đang đánh bạc, nếu không, ngươi cũng tới chơi vài ván đi?

Đám tà ma mời Vương Khả.

- Đánh bạc?

Mặt Vương Khả lộ vẻ kỳ dị.

- Đổ xúc xắc ấy! Ngươi xem... !

Đám ngục tốt lôi kéo Vương Khả đi đánh bạc.

Còn Chu Yếm lại bị gạt sang một bên, khiến nội tâm Chu Yếm rất thê lương. Ta tổn thương nặng như vậy, có ai tìm cho ta chút thuốc hay không? Không có thì chút nước cũng được?

Đáng tiếc, không có ai để ý đến Chu Yếm!

Vương Khả trở thành nhân vật như chúng tinh phủng nguyệt, mọi người cầm tay dạy Vương Khả đánh bạc, đổ xúc xắc, lấy lòng Vương Khả.

Vương Khả không có ra tay, mà nhìn đám ngục tốt đổ xúc xắc, nhìn một hồi, vẻ mặt Vương Khả lộ ra sự ngạc nhiên.

Bởi vì, yếu nhất ở đây cũng là cường giả Tiên Thiên cảnh, tu vi cao thì đến Kim Đan cảnh, đổ xúc xắc, còn không phải muốn ném bao nhiêu liền ném bấy nhiêu sao?

Cái này không phải đánh bạc? Đây rõ ràng là công nhiên chơi bẩn!

Kéo ta đánh bạc? Ta là loại người nhiều tiền kia sao? Nói đùa cái gì vậy!

- Vương huynh đệ, sao ngươi không đặt cược? Có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?

Có tà ma hỏi.

- Chơi vậy không vui? Nếu không chúng ta chơi cái khác đi?

Vương Khả nhìn chúng tà ma nói.

- Cái khác?

Chúng tà ma sững sờ.

...

Bên trong một gian đại điện trên Thần Long đảo.

Đồng An An ngồi ở trên ghế bành, trong tay bưng một chén chân nguyên huyết, tinh tế nhấm nháp, nhìn về phía một tên thuộc hạ ở trước mặt.

- Vương Khả, hắn nguyện ý đánh cược với các ngươi sao?

Đồng An An trầm giọng nói.

- Hắn nguyện ý!

Tên thuộc hạ cung kính nói.

- Nguyện ý? Nguyện ý là tốt! Hừ, ta đã chọn rất lâu rồi, vẫn không chọn được người thích hợp, tên Vương Khả này có công, lại không có hậu đài, giờ phút này xuất hiện, thật thích hợp!