Đối với Ma Giáo ta chính là có công lớn! Đường chủ đăng nóng giận, chờ hắn bớt giận, nhất định ngươi sẽ bay thẳng lên mây xanh! Nào, nào, mời ra ngoài!
Đồng An An khách khí mời Vương Khả ra khỏi phòng giam.
Nhóm tà ma mà Đồng An An mang tới, cũng nhanh chóng giúp Vương Khả cở xiềng xích trên người.
- Một đám không có mắt, nhìn kỹ đi, đây là Vương huynh đệ, về sau ai dám lãnh đạm, ta lột da của các ngươi!
Đồng An An quát mắng đám tà ma.
- Đàn chủ thứ tội, chúng ta, trước đó chúng ta không biết!
- Đừng xin ta tha tội, mà xin Vương huynh đệ tha tội ấy!
Đồng An An quát mắng.
- Vương huynh đệ, lúc trước có nhiều chỗ đắc tội, xin huynh đệ đừng trách!
Đám tà ma lập tức xin lỗi Vương Khả.
- Người không biết không có tội, ta cũng không chịu khổ gì, tất cả mọi người đều theo phép công mà làm, không trách không trách!
Vương Khả cười nói.
Cứ như vậy, dưới sự giúp đỡ của một đám tà ma, Vương Khả được cởi gông xiềng, ra khỏi phòng giam, đi đến cách đó không xa ngồi xuống, có tà ma còn dâng trà lên, để Vương Khả có loại hưởng thụ giống như ở nhà.
Tình cảnh này, khiến một đám tù phạm chính đạo lộ ra vẻ không hiểu, đương nhiên, sững sờ nhất phải kể tới Chu Yếm.
- Chuyện này, chuyện này, là tình huống gì vậy? Có phải các ngươi nhầm rồi hay không? Còn ta thì sao? Vì sao không thả ta ra? Còn có ta nữa mà!
Chu Yếm buồn bực muốn thổ huyết.
Vừa mới nói Vương Khả sẽ thảm hơn gấp trăm lần với mình? Mẹ nó, tại sao bỗng nhiên hắn được tự do? Còn có người đấm chân đang trà cho hắn? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Vì sao chứ? Ta mới là cháu trai của thúc tổ! Vì sao?
Đại lao Thần Long đảo!
Từ khi Đồng An An tâng bốc, ánh mắt tất cả tà ma nhìn Vương Khả cũng trở nên khác biệt. Cả đám khách khí, sợ lúc trước có chỗ đắc tội.
- Vương huynh đệ, thật không tiện, hiện tại đường chủ còn đang tức giận, cho nên, tạm thời ngươi không thể rời khỏi đại lao, nhưng ngươi yên tâm, ngươi tùy tiện chọn một phòng trong đại lao, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần không hủy cái đại lao này đi, thì làm gì cũng được!
Đồng An An bảo đảm nói.
- Làm cái gì cũng được?
Vương Khả sững sờ.
- Làm cái gì cũng được, à, đúng rồi, ngươi không thể động những tù phạm chính đạo này, bởi vì đây là lời dặn dò của Ma Tôn, muốn hưởng dụng những tù phạm chính đạo này, nhất định phải có công huân, hơn nữa mỗi một đệ tử Ma Giáo đều có chế độ, không thể làm loạn!
Đồng An An giải thích nói.
- Hưởng dụng?
Vương Khả ngạc nhiên nhìn đám tù phạm chính đạo.
Tù phạm chính đạo, có nam có nữ, nhưng giờ phút này cả đám đều gầy như quỷ, làm gì còn ai cảm thấy hứng thú? Ma Giáo đang làm gì đây? Mỗi một đệ tử Ma Giáo còn có chế độ?
- Đương nhiên, ta cũng có một phần chế độ, tạm thời ta cũng không cần đến, nếu không đưa cho Vương huynh đệ vậy!
Đồng An An giải thích nói.
- Hả? Hay là thôi đi!
Vương Khả lộ vẻ kỳ lạ nói.
Có vẻ như cái đại lao Ma Giáo này, không quá vượt trội, còn có hạn mức?
- Nhanh, chọn ra một người đi! Chọn người tốt nhất ấy!
Đồng An An kêu lên.
- Vâng!
Rất nhanh một tên tù phạm chính đạo bị dẫn tới trước mặt, cột vào phía trên một cây trụ, là một người đàn ông gầy gò.
Tà ma ở bốn phía nhìn thấy người đàn ông kia, đều lộ ra vẻ hâm mộ. Vương Khả thấy vậy toàn thân đều nổi da gà, đám tà ma này là biến thái sao? Ánh mắt khát vọng kia, là cái quỷ gì?
- Vương huynh đệ, mời!
Đồng An An mời nói.
Vương Khả:
-...
Mời? Mời làm gì? Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ngươi muốn ta làm gì? Hắn là một người đàn ông, ta còn có thể làm ra chuyện cầm thú sao? Các ngươi đều là biến thái à?
- À, ta quên, trước kia Vương huynh đệ chưa từng làm đúng không, đây là lần đầu tiên?
Đồng An An vỗ đầu một cái, cười nói.
Vương Khả:
-...
Các ngươi đều có bệnh à? Cái gì mà lần thứ nhất chứ? Ngươi muốn ta làm cái gì? Khẩu vị ngươi nặng, nhưng khẩu vị ta không nặng như vậy!
- Để ta làm mẫu cho Vương huynh đệ một lần!
Đồng An An đứng lên, đi về phía tên tù phạm bị trói trên cột.
Vương Khả:
-...
Nhóm tà ma đều cởi mở như vậy sao? Lại còn muốn làm mẫu nữa? Những tên tà ma khác đều tỏ vẻ hâm mộ. Tập tục của tà mà, thật là khó coi mà.
- Thả nhị sư huynh ra, nhằm vào ta này!
Có một tù phạm khác trong phòng giam gào to.
- Nhị sư huynh, nhị sư huynh!
Có rất nhiều tù phạm đều sốt ruột gào thét.
Tù phạm bị trói ở trên cột lại lắc đầu:
- Chư vị sư đệ, ý tốt của các ngươi ta xin lĩnh tâm, từ xưa tới giờ đệ tử Thiên Lang Tông ta không sợ chết! Để ta tự mình tới đi!
Vẻ mặt Vương Khả xiết chặt, người bị trói trên cột là nhị sư huynh Thiên Lang Tông sao?
Đồng An An chạy tới, lấy tay vén mái tóc dài của nhị sư huynh lên.
Hình ảnh khó coi, Vương Khả nhất thời không đành lòng nhìn thẳng, thế phong nhật hạ.
Đúng vào lúc này, trong mắt Đồng An An bỗng nhiên bắn ra một cỗ hồng quang, miệng mọc răng nanh, cắn một ngụm, răng nanh cắm ở trên cổ nhị sư huynh, tiếp theo chỉ thấy toàn thân nhị sư huynh căng cứng, cổ đỏ tươi một mảnh.
Răng nanh Đồng An An giống như hai cái ống hút, đang hút lấy máu tươi của nhị sư huynh, chỉ thấy vẻ mặt nhị sư huynh nhanh chóng khô quắt, toàn thân run rẩy, đau khổ không chịu nổi.
- Nhị sư huynh!
Một đám tù phạm khóc rống, rơi lệ.
Còn đám tà ma lại lộ ra vẻ hâm mộ chờ mong. Chỉ tiếc là, không phải ai cũng có thể tùy tiện hút máu.
- Chuyện này, chuyện này, đệ tử Ma Giáo, là Hấp Huyết Quỷ sao?
Sắc mặt Vương Khả cổ quái nói.
- Tư!
Đột nhiên, Đồng An An rút răng nanh khỏi cổ nhị sư huynh, lau máu tươi trên khóe miệng đi. Toàn thân run lên, vô cùng thoải mái. Còn nhị sư huynh kia, lại hư nhược gầy đi trông thấy.
- Ta chỉ rút hơn phân nửa máu tươi và chân nguyên của hắn, hắn vẫn còn sống được, dẫn đi, cho hắn ăn uống bổ sung, lại cho hắn linh thạch, để hắn khôi phục chân nguyên hao tổn! Loại rau hẹ chất lượng tốt này, không thể cắt một lần được!
Đồng An An dặn dò nói.
- Vâng!
Đám tà ma lập tức đưa nhị sư huynh cực kỳ suy yếu đưa về trong phòng giam.