- Đây chỉ là nhóm đầu tiên, cũng là nhóm ít nhất, tiếp theo đó sẽ có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba, nhóm thứ tư, liên tục không ngừng, chỉ cần còn sống, chỉ cần các ngươi muốn cứu, sẽ có thể trở về! Không thiếu một người, toàn bộ trở về!
Vương Khả trịnh trọng kêu lên.
- Cái gì? Về sau còn rất nhiều?
- Đại Ác Hoàng Triều vì sao lại cho phép?
- Điều này sao có thể?
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, tà ma rất cần tù nhân chính đạo, làm sao có thể cho đi?
- Ta biết mọi người còn hoài nghi, nhưng, chắc hẳn có người biết, ta từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra, Thập Vạn Đại Sơn, công ty Thần Vương đã cứu hơn vạn tù nhân chính đạo trở về từ ma đạo, hơn nữa còn đang liên tục không ngừng cứu, công ty Thần Vương ta chưa bao giờ khoác lác, nói đúng sự thật, một lòng vì sự nghiệp của chính đạo, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!
Vương Khả cao giọng quát.
Bên trên Chiến Thần Sơn.
Đám người Trương Chính Đạo nghe được câu nói 'Chưa bao giờ khoác lác' kia của Vương Khả, bộ mặt không tự chủ co quắp một hồi, ngươi nói như thế, chính ngươi có tin tưởng hay không?
- Vương Khả, những lời ngươi nói chính là sự thật?
Có người kinh ngạc kêu lên.
- Có thật hay không, mười ngày sau các ngươi sẽ thấy rõ, về sau các ngươi nếu muốn cứu người, có thể đăng ký với công ty Thần Vương, ta sẽ xem xét đẩy nhanh tiến độ đăng ký, đương nhiên, công ty Thần Vương cũng có quy củ của công ty Thần Vương, mong mọi người dựa theo quy củ của công ty Thần Vương ta đến nhận thân nhân.
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Nên như vậy, nên như vậy!
- Công ty Thần Vương cứu thân nhân của chúng ta trở về, nếu ai dám đi gây chuyện với công ty Thần Vương, đừng trách chúng ta trở mặt!
- Đúng vậy, chỉ cần có thể cứu phụ thân ta trở về, cho dù quy củ của công ty Thần Vương có nhiều, ta cũng sẽ tuân theo.
Vô số người lập tức kêu lên.
- Đa tạ các vị thông cảm, bây giờ xin các vị chậm rãi lùi lại, không nên bởi vì hôm nay là ngày vui, mà tạo thành tổn thương khi giẫm đạp.
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Được rồi, được rồi.
Vẻ mặt bách tích đều không cam tâm gật đầu một cái.
Hiển nhiên, mọi người còn muốn đi xem năm trăm tù nhân chính đạo này, có thể có thân nhân của mình, nhưng, Vương Khả đã nói đến mức này, mọi người chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Vương Khả, Thiện Hoàng trên Hoàng Bảng đã nói, ngươi đang bị Chiến Thần Điện thẩm vấn? Bảo chúng ta tới giúp ngươi đòi lại công đạo? Ngươi đây là...
Một bách tính hiếu kỳ hỏi.
- Đúng thế, Vương Khả, ngươi phải chịu ủy khuất ở Chiến Thần Điện?
Lại có bách tính hiếu kỳ hỏi.
- Các vị, đa tạ ý tốt của các vị, đa tạ ý tốt của Thiện Hoàng! Lần này ta đả thông con đường đến Ác Thần Đô, khẳng định làm người ta phải nghi ngờ, Chiến Thần Điện chỉ là mời ta đến hỏi cho ra nhẽ, hiện tại đã điều tra rõ, Vương Khả ta trong sạch, Vương Khả ta một lòng vì chính đạo, chính là tấm gương cho thiên hạ noi theo! Chiến Thần còn tự mình khen ngợi ta, còn nói để cho các chiến tướng ở Chiến Thần Điện học hỏi ta nhiều hơn, đem tâm tư đặt ở chính đạo, đặt thương sinh thiên hạ ở phía trên, phải lấy cứu vớt thương sinh làm nhiệm vụ của mình! Nói ta là anh hùng của chính đạo!
Vương Khả lập tức giải thích nói.
Trên núi, sắc mặt Khương Đệ Nhất đen lại nhìn về phía Vương Khả đang nói càn nói bậy ở giữa sườn núi, ai khen ngợi ngươi? Ai nói ngươi là tấm gương cho thiên hạ noi theo? Ai nói ngươi là anh hùng của chính đạo? U Nguyệt giả truyền thánh chỉ, ngươi mẹ kiếp giả truyền ý chỉ của Chiến Thần? Còn giả truyền ngay trước mặt chúng ta?
- Chiến Thần nói rất đúng!
- Vương Khả, ngươi xứng đáng với danh hiệu anh hùng của chính đạo.
- Chiến Thần nói ngươi là anh hùng của chính đạo, thì nhất định là như vậy.
Lập tức, rất nhiều bách tính nhao nhao gật đầu.
- Tốt rồi, các vị về trước thương lượng đi, mười ngày sau, chúng ta gặp nhau ở khu công nghiệp Thần Vương số.
1Vương Khả cười nói.
- Được.
Vô số bách tỉnh trả lời.
- Các vị đi đường cẩn thận, đừng có ngã khi xuống núi.
Vương Khả kêu lên.
- Vương Khả thực sự là người tốt!
Bên trong vô số âm thanh cảm kích của dân chúng, một cuộc đổ xô lên núi oanh oanh liệt liệt kết thúc như vậy, như thủy triều rút đi, Chiến Thần Sơn lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tây Môn Tĩnh, Vương Hữu Lễ tò mò đi tới.
- Au! Cách đó không xa, Trình Bạch Xuyên, toàn thân in đầy dấu chân cũng cùng đi theo.
- Vương Khả, tại sao mỗi lần gặp lại ngươi, ta đều gặp xui xẻo.
Trình Bạch Xuyên buồn bực nhìn về phía Vương Khả.
Trình Bạch Xuyên là cường giả Nguyên Thần cảnh, vừa rồi hiển nhiên không muốn thương tổn đến bách tính nên mới bị giẫm nhiều dấu chân như vậy.
- Vương Khả, vẫn thuận lợi chứ?
Vương Hữu Lễ cũng hỏi.
- Đa tạ chư vị quan tâm! Gia sư Trần Thiên Nguyên trở về, hiện làm tam phẩm Chiến Thần ở Chiến Thần Điện, đã trả lại trong sạch cho ta, Tây Môn thừa tướng cũng đang ở trên núi, vừa rồi vì ta mà chạy tới, hôm nay đa tạ các vị trượng nghĩa, đợi chút nữa đại chiến ở tửu lâu, ta mời chư vị, không say không về!
Vương Khả lập tức cảm kích cúi đầu với đám người.
Sau khi mình thỉnh cầu, mọi người có thể lập tức đến đây trợ giúp, cho dù có hiệu quả như thế nào, phần tâm ý này, Vương Khả vẫn rất cảm kích, tự nhiên vô cùng khách khí.
- Không có việc gì? Vậy được, Lễ bộ ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, không uống rượu được, chờ khi nào sự tình bên này kết thúc, tự mình mang theo lễ vật tới cửa cảm tạ ta!
Vương Hữu Lễ lập tức nói ra.
Sắc mặt của Vương Khả cứng đờ.
- Đúng vậy, ai muốn uống rượu của ngươi, bản quan rảnh rỗi lắm sao? Mẹ nó, đợi chút nữa thừa tướng vẫn còn ở đây, chúng ta đi uống rượu, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ thoải mái hay sao? Muốn cảm kích, quay đầu cầm theo tiền, tới cửa cám ơn ta! Mẹ kiếp, trên mặt ta bây giờ toàn là dấu chân, còn có thể đi gặp người hay sao? Người của Binh bộ, đi!
Trình Bạch Xuyên kêu lên.
- Vâng.
Một đám quan viên đi theo Vương Hữu Lễ, Trình Bạch Xuyên chậm rãi rút đi.
Vương Khả nhìn đám người rời đi, cũng cảm kích cười một tiếng.
- Tây Môn Tĩnh, phụ thân của ngươi ở phía trên, đi thôi!
Vương Khả nhìn về phía Tây Môn Tĩnh.