- Coi như là Vương Khả có kỹ xảo làm giả được ma khí thì cũng chẳng cần phải giảng giải với ngươi! Dù hành động của Vương Khả ra sao, kết quả rành rành ở đây, thâm nhập Ác Thần Đô, cứu đến năm trăm tù nhân chính đạo, ấy không phải công lớn hay sao? Ấy chẳng phải vì thiên hạ bá tánh hay sao?
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Hắn cứu năm trăm tù nhân chính đạo? Làm sao ngươi biết là hắn thật lòng cứu tù nhân chính đạo, làm sao ngươi biết hắn không có mục đích riêng, vì che giấu lòng bất chính của hắn?
Năm trăm tù nhân chính đạo ư? Chiến Thần Điện chiến tướng, người nào không từng giết quá năm trăm tà ma? Vì thiên hạ bá tánh ư? Hắn xứng à?
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
Ngay khi Khương Đệ Nhất muốn gạt bỏ công lao nghĩ cách cứu năm trăm tù nhân chính đạo lần này của Vương Khả, phía dưới Chiến Thần Sơn đột nhiên truyền ra những tiếng xôn xao lớn.
- Chúng ta muốn gặp Vương Khả!
- Cha ta được cứu về rồi ư? Có ai ở bên trong không?
- Để ta lên núi!
- Mau thả Vương Khả ra!
Dưới chân núi đột nhiên huyên náo, khiến mọi người trên núi cau mày lại, đây chính là địa bàn Chiến Thần Điện, ai dám đến làm loạn?
- Không ổn rồi Chiến Thần, dưới chân núi có rất nhiều bách tính, hình như có đến mấy vạn người, hơn nữa số lượng ngày càng nhiều, giống như toàn dân trong thành đều tập trung đến Chiến Thần Sơn, muốn lên trên núi!
Một chiến tướng vội vã báo lại.
- Mấy vạn người? Mấy vạn bách tính? Bọn họ tới làm gì?
Khương Đệ Nhất trầm giọng hỏi.
- Bọn họ bảo là tới cảm ơn Vương Khả cứu thân nhân của bọn họ, bọn họ đến đón người thân mình!
- Bọn họ bảo Vương Khả là anh hùng, Chiến Thần Điện không thể bất công với hắn!
- Bọn họ bảo mong Chiến Thần Điện thả người, thả Vương Khả, không thì bọn họ sẽ xông lên trên núi!
- Bọn bảo bảo nếu Chiến Thần Điện làm khó Vương Khả, bọn họ sẽ đi đạp Long Đài, gõ Thiên Trống, thỉnh Thiện Hoàng vì dân làm chủ!
Mấy người chiến tướng vội vã đến bẩm báo lại.
- Lòng dân mong muốn, Vương Khả vì thiên hạ bách tính, lấy được công nhận của bách tính, bởi vậy Khương Đệ Nhất, Vương Khả xứng đáng mà!
Tây Môn Thuận Thủy ở bên cạnh mở miệng nói.
Khương Đệ Nhất tức giận nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy.
- Chiến Thần, dưới chân núi có Tây Môn Tĩnh và Vương Hữu Lễ dẫn đầu một đám lớn quan viên, xin chiến thần thả Vương Khả, bách tính đi theo bọn hắn, đang không ngừng đi tới trên núi, chiến binh của chúng ta không cản được! Không, không dám cản, sợ tổn thương đến bách tính!
Một chiến tướng lo lắng nói.
- Lòng dân mong muốn, Khương Đệ Nhất, ngươi còn muốn đi ngược dòng, làm kẻ địch với bách tính hay sao?
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng hỏi.
Sắc mặt của Khương Đệ Nhất âm u biển đổi.
Hôm nay mình có thể đứng vững trước áp lực của Trần Thiên Nguyên, đứng vững trước áp lực của tất cả mọi người nhưng không chịu được bách tính xông tới. Nếu Chiến Thần Điện là kẻ thù với bách tính, gây ra chê cười với thiên hạ, Thiện Hoàng chắc chắn sẽ về xử lý trước tiên, mà Đại Đế cũng sẽ nghiêm phạt chính mình đầu tiên.
Chiến Thần Điện là Chiến Thần Điện của nhân dân chính đạo, vì bảo vệ nhân dân mà thành lập tồn tại. Hôm nay lại xung đột, ra tay với nhân dân, mà hắn chính là người phụ trách của Chiến Thần Điện, chẳng phải sẽ bị cách chức điều tra?
- Làm sao có thể, làm sao có thể, lúc này mới bao lâu mà bách tính đã biết Vương Khả bị thẩm vấn ở chỗ này? Còn tận mấy vạn người? Vương Hữu Lễ? Dù hắn là Lễ Bộ thượng thư cũng không có khả năng nhanh như vậy đã kêu gọi được bách tính, cùng lắm hắn chỉ triệu tập được một số quan viên, làm sao bách tính lại tới nhanh như vậy được?
Khương Đệ Nhất không cam lòng, nói.
- Bách tính bảo rằng Hoàng Bảng vừa mới ban bố, Thiện Hoàng nói là anh hùng chính đạo Vương Khả, tới Ác Thần Đô cứu về năm trăm tù nhân chính đạo, thỉnh bách tính mất người thân tới Chiến Thần Điện đón người nhà, đồng thời còn nói Vương Khả một lòng vì mọi người, làm tấm gương cho thiên hạ chính đạo, vì cứu tù nhân chính đạo mà không màng sinh tử, lại bị hiểu lầm, đang bị thẩm vấn ở Chiến Thần Sơn, nên bách tính lên Chiến Thần Sơn, vì Vương Khả chứng minh trong sạch, đòi công đạo cho hắn!
Một chiến tướng báo lại.
- Hoàng Bảng? Thiện Hoàng nói ư?
Sắc mặt Khương Đệ Nhất cứng đờ.
Mọi người cũng biến sắc mặt, thảo nào bách tính không phân phải trái đều đứng hết về phía Vương Khả, là do Thiện Hoàng nói?
Nhưng giờ khắc này Thiện Hoàng đang ở Thiện Thần Đô ư?
Mọi người ngạc nhiên ngờ vực, Tây Môn Thuận Thủy bỗng giật mình nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
U Nguyệt công chúa giả truyền thánh chỉ ư?
Vương Khả cũng đoán được đại khái, kinh ngạc nhìn về phía U Nguyệt, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi làm à? Không phải ta nói rồi sao, các ngươi cứ mời thừa tướng, mời Vương Hữu Lễ đi làm phiền bách quan đến tạo áp lực là được rồi? Sao còn... !
- Ta cảm thấy bách quan tạo áp lực không đủ, mới muốn bách tính toàn thành tới tạo áp lực, dù sao Chiến Thần Điện thậm chí có thể vi phạm lệnh của Thiện Hoàng, cũng không thể làm trái với lòng bách tính, ta... !
Ú Nguyệt công chúa thẻ lưỡi.
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía U Nguyệt công chúa, nữ bằng hữu này của ta cũng thật là to gan ha!
- U Nguyệt, là ngươi ư?
Khương Đệ Nhất trừng mắt.
- Cha cho U Nguyệt quyền xử lý triều chính, đại ca, đây là cha cho phép mà!
Tam thái tử Khương Bính ở bên cạnh đúng lúc nói.
Thiện Hoàng cho phép U Nguyệt công chúa giả truyền thánh chỉ?
- Cha suốt ngày không để ý đến triều chính, vì sao lại để một nha đầu như thế... !
Mặt Khương Đệ Nhất hiện vẻ oán hận, tay siết chặt. Hiển nhiên, hôm nay còn muốn làm khó đễ Vương Khả nhưng căn bản không tìm được bất kỳ cớ gì!
Phía dưới Chiến Thần Sơn.
Vương Hữu Lễ nhìn thấy càng ngày càng nhiều bách tính tụ tập, trừng mắt nhìn về phía Tây Môn Tĩnh đang đứng ở một bên.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi gọi ta đến, không nói là có nhiều bách tính như vậy, chẳng may phát sinh sự kiện giẫm đạp gây chết người thì làm sao bây giờ?
Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.
- Ta cũng không nghĩ rằng công chúa lại to gan đi phát Hoàng Bảng như thế, bách tính là tự phát mà đến, ta trở về tìm phụ thân ta, không tìm được, chỉ có thể tới tìm ngươi.