Vương Khả đứng ở một bên cũng mở to hai mắt nhìn, cái này mẹ nó là chuyện bát quái gì vậy?
Chẳng trách Hoàng Nguyệt Nga lại che chở cho ta như thế, hóa ra nàng là chuẩn sư nương của ta!
Trong nháy mắt, Vương Khả bỗng nhiên cảm giác mình an toàn hơn rất nhiều!
- Trần Thiên Nguyên kiên trì nguyên tắc của mình, thế nào? Hắn thuần túy như vậy, ngươi còn muốn so với hắn? Hừ, lấy việc công làm việc tư? Ta xem ai lấy việc công làm việc tư! Ngươi đang cố tình gây sự, chỉ vì muốn trút hận, thế thì đừng trách ta trở mặt với ngươi!
Hoàng Nguyệt Nga lạnh lùng nói.
Trong mắt Đệ nhất chiến thần đầy tơ máu, chiến tướng ở bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Vương Khả lại mở to hai mắt nhìn, đây là tình tay ba? Hắn yêu nàng, nàng lại không yêu hắn? Con mẹ nó, ta là vật hi sinh bên trong tình tay ba của các ngươi?
Chẳng trách vị đệ nhất chiến thần đối với ta luôn khó chịu như thế, hóa ra vấn đề nằm ở trên người sư tôn của ta?
- Sư nương, ngươi bớt giận, có Tây Môn thừa tướng ở đây, có đông đảo chiến tướng ở đây, là thật không thể thành giả, giả không thể thành thật được, ta tin tưởng, nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ta!
Vương Khả lập tức nói.
- Ngươi gọi Nguyệt Nga là gì?
Trong ánh mắt Đệ nhất chiến thần lộ ra tia lạnh lẽo.
Hoàng Nguyệt Nga cũng kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả.
- Sư nương? Không đúng hay sao? Ta gọi sai rồi sao?
Vương Khả sững sờ.
Cách đó không xa, thần sắc của Tây Môn Thuận Thủy trở nên cổ quái. Sắc mặt của Đệ nhất chiến thần trong nháy mắt trở nên âm trầm.
- cái kia, Vương Khả, ta và sư tôn của ngươi, còn chưa có kết thành đạo lữ!
Hoàng Nguyệt Nga hơi xấu hổ nói.
- Ôi chao, chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn, sư nương yên tâm, ta sẽ giúp ngươi khuyên bảo sư tôn! Dù sao, ta cũng muốn có một tiểu sư đệ từ lâu!
Vương Khả nhỏ giọng nói ra.
- ĐI Hoàng Nguyệt Nga lập tức trừng mắt nhìn Vương Khả, nhưng cũng không có phủ nhận.
Cách đó không xa, sắc mặt của Đệ nhất chiến thần lại trở nên âm trầm đáng sợ:
- Vương Khả, ngươi lại nói bậy bạ, vu khống danh tiết của Nguyệt Nga, ngươi có tin hay không ta sẽ xé nát miệng của ngươi?
Thần sắc Vương Khả cổ quái nhìn về phía Đệ nhất chiến thần, Hoàng Nguyệt Nga nhìn ngươi chướng mắt, ngươi còn hô to gọi nhỏ cái gì?
- Được rồi, Đệ nhất chiến thần, ngươi muốn thẩm vấn thì nhanh chóng thẩm vấn đi! Ta không có thời gian trì hoãn ở nơi này với ngươi!
Hoàng Nguyệt Nga trầm giọng nói.
- HừI Đệ nhất chiến thần hừ lạnh một tiếng.
Quay đầu, Đệ nhất chiến thần nhìn về phía Vương Khả: "Vương Khả, đến nơi này rồi, ngươi còn không chủ động bàn giao hay sao?
- Bàn giao? Bàn giao cái gì?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Chính là bàn giao việc làm sao ngươi gia nhập Đại Ác Hoàng Triều, làm sao ngươi lại nhập ma, làm sao trở thành Hồng Liên Thánh Sứ, ngươi còn không bàn giao?
Đệ nhất chiến thần quát lạnh một tiếng.
- Oanhl!
Giống như có một cỗ khí thế to lớn áp chế bay thẳng về phía Vương Khả. Trong nháy mắt, Vương Khả có cảm giác như bị thiên uy áp chế, bị áp chế đến mức không thở nổi.
Đệ nhất chiến thần này, hơi thở thật là khủng bố.
- Bảnh!
Hoàng Nguyệt Nga đột nhiên kéo Vương Khả ra phía sau, đột nhiên chặn lại khí tức của Đệ nhất chiến thần.
- Đệ nhất chiến thần, ngươi muốn tra hỏi thì tra hỏi, ngươi động thủ là có ý gì?
Hoàng Nguyệt Nga trợn mắt nói.
- Đa tạ sư nương!
Vương Khả lập tức mở miệng nói.
Đệ nhất chiến thần thấy Hoàng Nguyệt Nga che chở, cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả:
- Nói - Đệ nhất chiến thần, cái này dễ giải thích? Ta đi Đại Ác Hoàng Triều tất nhiên là muốn đi nằm vùng! Ta còn cứu về năm trăm chính đạo đệ tử, các ngươi không tự mình thấy hay sao? Có chuyện không thể từ từ nói cho rõ ràng? Làm gì mà phải gấp gáp như vậy?
Vương Khả trừng mắt cau mày nói.
- Làm nằm vùng? Ngươi làm được Hồng Liên Thánh Sứ? Ngươi nói những lời này, ai sẽ tin tưởng?
Đệ nhất chiến thần lạnh lùng nói.
- Cái này thì có gì khó? Ta ở Thập Vạn Đại Sơn, còn nằm vùng thành Thái Âm Ma Giáo giáo chủ đây, ta đã từng làm lão đại của Thái Âm Ma Giáo, nằm vùng thành Hồng Liên Thánh Sứ thì có gì khó?
Vương Khả nhìn về phía đệ nhất chiến thần.
- Việc này, nếu như ngươi không biết, ngươi có thể hỏi Tây Môn thừa tướng một chút, ta cũng không nói láo, nằm vùng mà thôi, có độ khó bao nhiêu? Cái này rất khó hay sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Tây Môn Thuận Thủy đang đứng một bên, sắc mặt cổ quái liếc nhìn Vương Khả, nằm vùng không khó, nhưng, nằm vùng thành lão đại, ta cũng chỉ thấy có mình từng làm được.
- Còn nữa, năm trăm chính đạo đệ tử, ta đã cứu về rồi, ta là chính đạo anh hùng! Các ngươi đã cứu mấy người? Dựa vào cái gì các ngươi làm không được, thì không cho phép người khác làm được? Các ngươi không cứu được chính đạo đệ tử, ta cứu, có vấn đề gì sao? Nếu như thế này cũng có tội, ta nguyện ý phạm tội đến cùng!
Vương Khả trợn mắt nói.
Cách đó không xa, một đám tù nhân chính đạo phía trên phi thuyền nhao nhao đi đến mép phi thuyền.
- Vương gia chủ là vì chúng ta! Hắn là anh hùng!
- Đúng vậy, các ngươi chưa từng đi cứu chúng ta, chỉ có Vương Khả đã cứu chúng ta, nếu Vương Khả có tội, chúng ta nguyện ý gánh vác cùng với Vương Khả!
- Cứu người cũng có tội hay sao? Hiện tại Chiến Thần Điện phán quyết như thế này hay sao? Nếu không, cũng đem ta ra phán quyết đi!
Một đám người chính đạo phía trên phi thuyền, hai mắt đỏ hồng kêu bất bình thay cho Vương Khả.
- Hừ, Vương Khả, đừng tưởng rằng ngươi cứu một đám tù nhân chính đạo, ngươi có thể thoát khỏi tội danh, ta hỏi ngươi, Hồng Liên Thánh Sứ đời trước chết như thế nào?
Âm thanh Đệ nhất chiến thần lạnh lùng nói.
- Hồng Liên Thánh Sứ đời trước? Hắn chết thì đã chết, có liên quan gì đến ta?
Lông mày của Vương Khả nhíu lại.
- Có tin đồn nói, cái chết của Hồng Liên Thánh Sứ đời trước, có liên quan đến ngươi.
Âm thanh Đệ nhất chiến thần lạnh lùng nói.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Hồng Liên Thánh Sứ đời trước, mới chân chính là người nằm vùng của chính đạo trong ma đạo, ngươi giết người nằm vùng của chính đạo, chiếm lấy vị trí đấy, ngươi còn cảm thấy thân phận của ngươi không có vấn đề hay sao?