Thi Quỷ quốc sư cung kính nói.
Hoàng Nguyệt Nga ngước mắt nhìn về Chiến Thần Điện ở phía xa.
Hừm!
Thi Quỷ quốc sư vung tay, các chiến tướng tách ra một đường ngay lập tức để U Nguyệt công chúa, Trương Chính Đạo và Tây Môn Tĩnh ba người rời khỏi. Vốn dĩ cũng không dám cản U Nguyệt công chúa, chặn Trương Chính Đạo và Tây Môn Tĩnh cũng được rồi, nhưng lúc này Thi Quỷ quốc sư không trì hoãn nữa mà cho đi ngay.
Và như vậy, ba người đã bay khỏi phi thuyền.
- Đi thôi, ta muốn nhìn xem, các ngươi muốn giổ trò gì, hừ.
Hoàng Nguyệt Nga cười khẩy nói.
- Hoàng Chiến Thần, xin mời.
Thi Quỷ quốc sư trịnh trọng nói.
Ngay sau đó, dưới sự giám sát của một đám các chiến tướng, phi thuyền đã chầm chậm bay về hướng Chiến Thần Điện.
Có rất nhiều bách tính Thiện Thần Đô tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng tò mò tìm đến xem.
Dù sao ở đây là Thiện Thần Đô, ra vào Thiện Thần Đô đều vô cùng nghiêm ngặt, thường thì chỉ cho phép đi đường cổng thành, rất ít người dám bay thẳng qua tường thành, hơn nữa còn là chiếc phi thuyền to lớn.
Có rất nhiều người suy đoán có phải lại sắp có chiến sự chánh tà rồi không?
- Công chúa, ta đi gọi người trước đây, Tây Môn Tĩnh hãy bảo vệ tốt sư mẫu của ngươi.
Trương Chính Đạo nói.
- Ở đây là Thiện Thần Đô thì có gì mà nguy hiểm? Tây Môn Tĩnh, ngươi hãy đi tìm cha ngươi theo lời của Vương Khả. Nếu tìm không thấy thì ngươi đi tìm Vương Hữu Lễ, Trình Bạch Xuyên. Ta đến hoàng cung một chuyến.
Ú Nguyệt công chúa nói.
- Công chúa định làm gì? Vương Khả, à không, lão sư chỉ nói chúng ta nhanh chóng tuyên truyền, chắc không phải là tìm Lễ Bộ chứ? Chẳng lẽ người trở về hoàng cung để...
Tây Môn Tĩnh tái mặt.
- Không sai, ta đi dán Hoàng Bảng chắc nhanh hơn.
U Nguyệt công chúa nói.
- Hoàng Bảng ư? Làm giả Hoàng Bảng là mắc tội khi quân Tây Môn Tĩnh tái mặt.
- Cha ta đã bảo ta giả mạo cha ta để giải quyết triều chính nên đây là chuyện hợp pháp.
U Nguyệt công chúa trừng mắt nói.
Dứt lời, U Nguyệt công chúa bay đến hoàng cung.
Tây Môn Tĩnh nhìn U Nguyệt công chúa rời khỏi, đúng là một trận kỳ lạ.
- Ngươi đã dán Hoàng Bảng rồi, chơi lớn như vậy thì ta sẽ cùng chơi đùa một ván.
Chiến Thần Sơn, quảng trường Chiến Thần Điện!
Phi thuyền của Vương Khả chậm rãi bay đến, Vương gia đệ tử đang an ủi một đám tù nhân chính đạo vừa mới cứu trở về, Vương Khả và Hoàng Nguyệt Nga đứng ở phía trước của phi thuyền.
Đến phía trên quảng trưởng, ở phía dưới có một đám chiến tướng bảo vệ, Vương Khả và Hoàng Nguyệt Nga mới cho phi thuyền chậm rãi hạ cánh xuống phía dưới, đáp xuống phía trên quảng trường.
Giờ phút này, có một người đang đứng ở phía chính bắc quảng trường, chính là đệ nhất chiến thần.
- Tây Môn thừa tướng, ngươi cũng ở nơi này?
Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy đang đứng một bên.
Bản thân mình bảo Tây Môn Tĩnh đi tìm Tây Môn Thuận Thủy đến giúp đỡ, vì sao Tây Môn Thuận Thủy lại ở nơi này?
- Tại hạ mặt dày, được đệ nhất chiến thần cho phép, đến thẩm tra Chiến Thần Điện!
Tây Môn Thuận Thủy gật đầu một cái.
- Hả?
Khuôn mặt Vương Khả lộ vẻ nghi hoặc.
Tây Môn Thuận Thủy tới đây để giúp ta?
Cách đó không xa, đệ nhất chiến thần nhìn thấy Vương Khả, thở một hơi dài:
- Người tới, phong ấn tu vi của Vương Khả, bắt lấy!
- Vâng!
Một đám chiến tướng lập tức muốn tiến lên.
- Ta xem ai dám!
Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt.
Các chiến tướng ở bốn phía xung quanh lập tức chẳn chờ một chút, đều nhìn về phía đệ nhất chiến thần.
- Nguyệt Nga, ngươi đang làm gì vậy?
Đệ nhất chiến thần cau mày nói.
- Ta đang làm gì? Ta còn chưa có hỏi ngươi đang làm gì đấy?
Ngươi không thấy được ta hộ tống Vương Khả trở về hay sao?
Ngươi muốn bắt người ta đang bảo vệ là có ý gì? Là cảm thấy ta dễ bị khi dễ, muốn trở mặt với ta?
Hoàng Nguyệt Nga lạnh lùng nói.
Đệ nhất chiến thần nhìn Hoàng Nguyệt Nga, trầm mặc một lúc.
- Nguyệt Nga, làm sao ngươi lại nghĩ như vậy? Tại sao ta lại trở mặt với ngươi? Nhiều năm như vậy, ngươi còn không nhìn ra được tâm ý của ta đối với ngươi hay sao?
Đệ nhất chiến thần cau mày nói.
Vương Khả đang đứng ở một bên trừng mắt nhìn về phía đệ nhất chiến thần, cái này, tình huống này là như thế nào? Đệ nhất chiến thần đau khổ yêu Hoàng Nguyệt Nga Chiến Thần?
- Tâm ý? Ha ha, ta không có hứng thú với ngươi, Khương Đệ Nhất, ngươi cũng đừng nói như thế nữa, đừng để người khác hiểu lầm ta!
Hoàng Nguyệt Nga quả quyết cự tuyệt nói.
- Nguyệt Nga !
Đệ nhất chiến thần nhíu mày, cảm thấy không thoải mái.
- Còn nữa, đừng gọi ta là Nguyệt Nga, gọi ta là Hoàng Nguyệt Nga, gọi tên đầy đủ của ta, nếu không gọi ta là Hoàng Chiến Thần, nhũ danh của ta cũng không phải để cho ngươi gọi!
Hoàng Nguyệt Nga hạ giọng nói.
- Hoàng Nguyệt Nga!
Đệ nhất chiến thần trợn mắt nói.
- Đệ nhất chiến thân, hôm nay ngươi muốn ra oai phủ đầu với ta hay sao? Ta chưa bao giờ quan tâm đến công việc của Chiến Thần Điện, nhưng ngươi đừng quên, ta cũng là Chiến Thần!
Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi!
Hoàng Nguyệt Nga hạ giọng nói.
- Ngươi vì bảo vệ hắn mà muốn trở mặt với ta?
Sắc mặt của Đệ nhất chiến thần trở nên khó coi nói.
- Đúng vậy, hôm nay, ta muốn che chở Vương Khả, còn có các ngươi, đám chiến tướng này nghe kỹ cho ta, Chiến Thần Điện không phải là tổ chức của riêng một người nào đó, nó được thành lập là vì sự trường tồn của chính đạo trường tồn! Nếu muốn thẩm vấn Vương Khả, thì thẩm vấn tại đây, ta ở chỗ này nhìn xem, nếu ai dám lấy việc công làm việc tư, đừng trách ta trở mặt!
Hoàng Nguyệt Nga lạnh lùng nói.
Vương Khả đứng ở một bên kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Nguyệt Nga, Hoàng Nguyệt Nga lại trượng nghĩa như thế? Chỉ mới quen biết nhau mấy ngày, không ngờ nàng bởi vì ta mà không tiếc trở mặt với Đệ nhất chiến thần?
- Hoàng Nguyệt Nga, ta thấy ngươi mới là người lấy việc công làm việc tư, che chở cho Vương Khả như vậy? Là bởi vì hắn là đệ tử của Trần Thiên Nguyên hay sao? Hừ, Trần Thiên Nguyên đã sa đọa đến như thế, ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên? Bây giờ ngươi đã là Chiến Thần, Trần Thiên Nguyên hắn bây giờ là cái gì?
Chẳng là cái thá gì! Hắn có chỗ nào xứng với ngươi?
Đệ nhất chiến thần trừng mắt ghen ty nói.