Phụ trách: Vô Tà Team
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy danh ngạch vào Kim Ô Tông?
Nhiếp Thiên Bá lo lắng nói.
- Ta hỏi giúp ngươi, Trương thượng tiên đáp ứng cho ngươi một danh ngạch, nhưng về sau vào Kim Ô Tông, ngươi cần phải tận lực tránh đi U Nguyệt công chúa!
Vương Khả giải thích.
- Nhất định, nhất định, ha ha ha ha, đa tạ Vương gia chủ, trước kia có nhiều hiểu lầm với Vương gia chủ, tại hạ ở đây xin lỗi ngươi!
Nhiếp Thiên Bá hưng phấn nói.
- Phải, về sau ngươi ta cùng một chỗ tiến vào Kim Ô Tông, chính là sư huynh đệ, đến lúc đó chúng ta còn phải chiếu ứng lẫn nhau!
Vương Khả cười nói.
- Ha ha ha, đương nhiên, về sau sự tình của Vương huynh, chính là sự tình của Nhiếp Thiên Bá ta! Lần này đa tạ, cũng không biết làm sao cảm kích, ta chỗ này còn có một viên Ích Trần châu, xin Vương huynh vui vẻ nhận lấy!
Nhiếp Thiên Bá lấy ra một viên bảo châu, đưa cho Vương Khả.
Ánh mắt của Vương Khả sáng lên:
- Ha ha, vậy ta từ chối thì bất kính!
- Phải, phải!
Nhiếp Thiên Bá vui vẻ nói.
Nếu như Vương Khả không thu, trong lòng Nhiếp Thiên Bá còn có chút bận tâm, Vương Khả thu chỗ tốt, Nhiếp Thiên Bá lại an lòng.
- Vương huynh, nhờ ngài giúp ta nói tốt với Trương thượng tiên vài câu! Tại hạ tất có hậu báo!
Nhiếp Thiên Bá mong đợi nói.
Vương Khả gật đầu:
- Đây là tự nhiên, chỉ là chủ tớ của U Nguyệt công chúa đoàn tụ, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, không tiện quấy rầy, Trương thượng tiên si tình U Nguyệt công chúa, nhất thời cũng không dám quấy rầy, ta sẽ tận lực tìm cơ hội!
- Vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi!
Nhiếp Thiên Bá cảm kích nói.
- Bất quá ngươi cũng biết, những ngày gần đây luôn có hạng giá áo túi cơm, nửa đêm sẽ đến đây cướp đoạt U Nguyệt công chúa, ta ngược lại không sợ có người đến, chỉ là ta sợ có người quấy rầy Trương thượng tiên và U Nguyệt công chúa gặp lại, đến lúc đó vạn nhất chọc giận Trương thượng tiên...
Vương Khả lo lắng nói.
- Yên tâm, tối nay Nhiếp gia ta thủ hộ ở bốn phía Vương gia, cam đoan không cho bất luận kẻ nào tới gần Vương gia!
Nhiếp Thiên Bá trịnh trọng nói.
- Tốt, đa tạ, ta sẽ bẩm báo sự tình này cho Trương thượng tiên!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Ánh mắt của Nhiếp Thiên Bá sáng lên:
- Tạ ơn Vương gia chủ!
Vương Khả chắp tay, sau đó lui về Vương gia.
Ầm!
Đại môn của Vương gia đóng lại, chỉ để Nhiếp Thiên Bá đứng đó hưng phấn đến xoa tay.
- Gia chủ?
Một đệ tử Nhiếp gia tiến lên.
- Đi, thông tri tất cả đệ tử Nhiếp gia, đêm nay toàn lực thủ hộ Vương gia đại trạch, cái nào không có mắt dám tới gần Vương gia đại trạch, giết không tha!
Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám đệ tử Nhiếp gia đồng thanh nói.
…
Hậu viện Vương gia.
- Vương huynh, Nhiếp Thiên Bá kia bị ngươi lừa lắc lư? Thật đưa U Nguyệt công chúa tới?
Trương Chính Đạo hưng phấn nói.
Vương Khả liếc nhìn Trương Chính Đạo, cũng không nói cho hắn biết, bản thân còn cầm hai viên bảo châu giá trị liên thành của Nhiếp Thiên Bá.
- Ừm, đêm nay Nhiếp gia sẽ giúp chúng ta canh giữ ở bên ngoài Vương gia đại trạch, không cho bất luận kẻ nào tới gần, chúng ta có một đêm thời gian, mọi người nhanh chóng thu thập đồ vật, chúng ta theo thông đạo, lập tức rời Chu Tiên Trấn! Phải nhanh! Phải ở trước khi Nhiếp Thiên Bá kịp phản ứng, phải rời khỏi nơi này!
Vương Khả hạ lệnh.
- Vâng!
Đệ tử Vương gia đồng thanh nói.
- Nhiếp Thiên Bá còn giúp ngươi giữ cửa, không để người tới gần? Hắn là bị ngươi bán, còn giúp ngươi kiếm tiền! Vương huynh, thủ đoạn hãm hại lừa gạt của ngươi càng ngày càng lợi hại! Ta đã nói, ngươi ta hợp tác, vô địch thiên hạ!
Trương Chính Đạo hưng phấn nói.
- Cút!
Vương Khả trừng mắt liếc gia hỏa không biết xấu hổ kia một cái.
Mọi người nhanh chóng thu thập, sau đó theo địa đạo của Vương gia đại trạch nhanh chóng rời khỏi, Vương Khả vốn dự định tẩy sạch linh thạch của Chu Tiên Trấn, nên đường hầm chạy trốn đã sớm đào xong.
Loại thủ đoạn này, Trương Chính Đạo tập mãi thành quen, đệ tử Vương gia càng quen tay hay việc.
Nhưng U Nguyệt công chúa vừa mới bị Nhiếp Thiên Bá đưa tới, lại tràn đầy nghi hoặc. Đại, tiểu biểu tỷ vịn U Nguyệt công chúa chân chính, nhanh chóng xông vào trong địa đạo.
U Nguyệt công chúa toàn thân vô lực, miệng không thể nói, nhưng từ trong đám người nói chuyện, đã có chút hiểu lờ mờ.
Bản thân mới ra ổ sói, bây giờ lại vào... vào một ổ lường gạt?
…
Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, gà trống của Chu Tiên Trấn gáy vang.
Đệ tử Nhiếp gia tay cầm đao kiếm canh giữ ở ngoài cửa Vương gia, rất nhanh dẫn tới toàn trấn ghé mắt.
- Nhiếp gia vây Vương gia lại?
- Bọn họ không phải muốn cướp U Nguyệt công chúa đó chứ?
- Đây cũng quá rõ ràng rồi!
- Nhiếp gia thật ác độc!
- Ta còn đang mua sản phẩm tài chính của Vương gia, nếu Vương gia bị diệt, vậy sản phẩm tài chính của ta làm sao bây giờ?
Trên Chu Tiên Trấn nghị luận ầm ĩ, cả đám tu tiên giả nhanh chóng chạy đến.
Nhưng Nhiếp gia chung quy là đệ nhất thế gia của Chu Tiên Trấn, võ lực mạnh mẽ, làm cho không người nào có thể tới gần.
Cửa chính Vương gia.
Nhiếp Thiên Bá nhìn đại môn, đêm qua tâm bình tĩnh, lại trở nên có chút bất an.
- Gia chủ, đêm qua không phải chúng ta chuẩn bị diệt cả nhà Vương gia sao? Sao bây giờ chúng ta lại bảo vệ bọn họ một đêm?
Một đệ tử Nhiếp gia cổ quái hỏi.
Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá cũng trở nên khó coi:
- Im miệng, chúng ta là thủ hộ Trương thượng tiên!
Đám đệ tử Nhiếp gia không dám lắm miệng, nhưng phiền não trong lòng Nhiếp Thiên Bá càng ngày càng mạnh.
Hôm qua không phải đến điều tra Trương thượng tiên thật giả sao? Từ lúc nào bắt đầu, bản thân lại tin tưởng Trương thượng tiên là thật? Còn đưa “nha hoàn” của U Nguyệt công chúa tới?
- Không có vấn đề, không có vấn đề, bọn họ đều ở trong Vương gia đại trạch, không chạy thoát được!
Nhiếp Thiên Bá nói thầm.
Thế nhưng mặt trời lên cao, đại môn của Vương gia còn chưa mở ra.
- Gia chủ, chúng ta, chúng ta có thể bị lừa gạt hay không?
Một đệ tử Nhiếp gia lo lắng hỏi.
Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá cứng đờ:
- Không có khả năng!
Đám đệ tử Nhiếp gia chỉ có thể im miệng.