Bất Diệt Thần Vương

Chương 14: Ngay Cả Giấy Vệ Sinh Cũng Không Buông Tha (1)




Phụ trách: Vô Tà Team

Nhưng thời khắc này không để ý tới, càng có loại cảm giác nũng nịu hơn.

- Nhiếp gia chủ, đi thôi, đừng quấy rầy Trương sư huynh và U Nguyệt công chúa đoàn tụ, chúng ta đến phòng khách nói chuyện!

Vương Khả lập tức mời Nhiếp Thiên Bá.

Nhưng giờ phút này, dưới chân của Nhiếp Thiên Bá giống như mọc rễ, nhìn về phía Trương Chính Đạo và U Nguyệt công chúa.

- Nhiếp gia chủ, mời?

Vương Khả tiếp tục mời.

Nhiếp Thiên Bá khác thường, không chỉ Vương Khả ngoài ý muốn, Trương Chính Đạo ở cách đó không xa cũng nghiêng đầu lại.

- Ngươi còn không đi?

Trương Chính Đạo trừng mắt.

Cái trừng mắt này, triệt để tản đi tất cả hoài nghi trong lòng Nhiếp Thiên Bá, Nhiếp Thiên Bá thu hồi toàn bộ kiêu ngạo, cung kính bái xuống.

- Khởi bẩm Trương thượng tiên, ngài muốn tìm nha hoàn của U Nguyệt công chúa, Nhiếp gia ta cũng bắt được một cái, khẩn cầu Trương thượng tiên chiếu cố, có thể dùng cái này cho Nhiếp gia ta một danh ngạch vào Kim Ô Tông, tại hạ Nhiếp Thiên Bá vô cùng cảm kích!

Nhiếp Thiên Bá bái xuống, tư thái cực kỳ hèn mọn.

Đám đệ tử Nhiếp gia cũng bái xuống.

- A? Ngươi cũng bắt được một người?

Trương Chính Đạo nghi ngờ hỏi.

- Nhiếp gia chủ, ngươi cũng có một người?

Vương Khả kinh ngạc hỏi.

- Phải, ở thủy lao của Nhiếp gia ta, còn sống! Xin Trương thượng tiên thành toàn!

Nhiếp Thiên Bá lần thứ hai bái xuống.

- Là ai?

Trong lòng U Nguyệt công chúa cực kỳ chờ mong.

Trương Chính Đạo thấy U Nguyệt công chúa quan tâm như thế, liền muốn biểu hiện.

- Tốt, chỉ cần là thật, ta sẽ cho ngươi một danh ngạch, nhưng nếu ngươi dám gạt ta và Tiểu Nguyệt Nguyệt, hừ!

Trương Chính Đạo trừng mắt.

- Sẽ không, sẽ không, ta đi tiếp nàng đến ngay, ta đi ngay!

Nhiếp Thiên Bá lại kích động nói.

- Nhanh đi!

Trương Chính Đạo thúc giục.

Nhiếp Thiên Bá mang theo đám đệ tử Nhiếp gia lao nhanh ra đại môn Vương gia, trở về Nhiếp gia.

Đợi Nhiếp Thiên Bá rời đi, Trương Chính Đạo hưng phấn nhìn Vương Khả:

- Vương huynh, vừa rồi ta diễn như thế nào?

- Trương huynh quả thật kinh nghiệm đầy mình! Cùng đại biểu tỷ diễn tình cảm, gặp nguy không loạn, quả thật là chân hán tử, ta kính nể ngươi! Tiếp đó nhờ vào hai vị rồi!

Vương Khả hài lòng cười nói.

- Đó là đương nhiên, ngươi không biết, mới vừa rồi ta và đại biểu tỷ nói chuyện, vì biểu đạt tình cảm, ta khuếch tán con ngươi, chỉ sợ thấy được mặt nàng sẽ… ọe.

Trương Chính Đạo chạy đến góc tường cách đó không xa nôn mửa.

Không bao lâu, Nhiếp Thiên Bá dẫn U Nguyệt công chúa mà mình bắt được tới Vương gia! Không, hiện tại trở thành tiểu nha hoàn trung thành tận tâm rồi.

- Trương thượng tiên, U Nguyệt công chúa, các ngươi nhìn, đây có phải là nha hoàn của công chúa không?

Nhiếp Thiên Bá có chút khẩn trương nói.

Nữ nhân kia cực kỳ mỹ lệ, tóc dài xõa ở sau lưng, chỉ là trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, giờ phút này rã rời ngồi ở trên mặt đất, giống như ăn một loại dược vật nào đó, không cách nào động đậy, hai mắt trống rỗng không thần thái, tựa hồ đã nhận mệnh.

Bất quá nghe Nhiếp Thiên Bá xưng hô đại biểu tỷ ở trong lồng là U Nguyệt công chúa, nàng không khỏi sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ ngoài ý muốn.

Chỉ thấy U Nguyệt công chúa ở trong lồng bỗng nhiên che miệng, trong mắt tràn ra nước mắt.

Vương Khả đưa lưng về phía đám người Trương Chính Đạo, tay đè xuống, ý bảo mọi người không cần nói, hiển nhiên Vương Khả cũng muốn từ trong mắt đám đệ tử Nhiếp gia, xác nhận nữ nhân mang tới có phải Nhiếp Thiên Bá cố ý lừa dối bản thân hay không.

Cuối cùng ở trong ánh mắt sốt ruột của đám người Nhiếp Thiên Bá, Vương Khả sơ bộ xác định được thân phận của nữ nhân trước mắt, tay ở sau lưng vung lên.

- Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại như vậy? Là ta không tốt, ta cô phụ công chúa tín nhiệm, nhưng tỷ, mặt của tỷ... ô ô ô ô…

Cách đó không xa, bỗng nhiên tiểu biểu tỷ khóc lên.

- Ô ô ô ô!

U Nguyệt công chúa ủy khuất thút thít.

Nữ nhân áo đen kia đầu đầy dấu chấm hỏi, vì sao nữ nhân trong lồng xưng ta là tỷ tỷ?

Nhiếp Thiên Bá lo lắng nhìn Trương Chính Đạo, đáng tiếc bây giờ trong mắt Trương Chính Đạo chỉ có U Nguyệt công chúa, nhìn thấy U Nguyệt công chúa thương tâm, Trương Chính Đạo lập tức nổi trận lôi đình.

- Hỗn đản, lại tổn thương nha hoàn của Nguyệt Nguyệt, ta muốn giết ngươi!

Trương Chính Đạo tức giận muốn đánh tới.

Nhiếp Thiên Bá biến sắc:

- Trương thượng tiên, bớt giận, chỉ là lúc ta bắt nha hoàn này, không cẩn thận tổn thương tới mặt của nàng, thời điểm nàng bị ta cầm tù, chúng ta không có ngược đãi, cái gì cũng không làm, chỉ cho nàng ăn Nhuyễn Cân Tán, chúng ta không dám đụng nàng! Trương thượng tiên minh giám!

- Trương thượng tiên bớt giận, mặc dù Nhiếp gia chủ tổn thương nha hoàn này, nhưng cuối cùng không có giết nàng, nếu như nha hoàn này rơi vào trong tay người khác, nói không chừng đã sớm chết! Trương thượng tiên bớt giận!

Vương Khả lập tức tiến lên ngăn cản Trương Chính Đạo khuyên nhủ.

- Vương gia chủ nói không sai, Vương gia chủ nói không sai! Trương thượng tiên, ta cũng là dựa theo lệnh đi bắt, cái lệnh kia là ngài ban bố!

Nhiếp Thiên Bá lo lắng nói.

- Cút cút!

Trương Chính Đạo tức giận gầm thét.

- Nhiếp gia chủ, Trương thượng tiên đang nóng giận, ta khuyên nhủ giúp ngươi, các ngươi đi ra ngoài trước, đến đại môn của Vương gia ta chờ, ta khuyên nhủ giúp ngươi, đừng ở trước mặt Trương thượng tiên chọc tức hắn, nhanh, nhanh!

Vương Khả ôm Trương Chính Đạo tức giận lại, nhìn Nhiếp Thiên Bá kêu lên.

- Vâng vâng, đa tạ Vương gia chủ, Vương gia chủ, xin nói giúp vài câu!

Nhiếp Thiên Bá cúi đầu nói.

Sau đó Nhiếp Thiên Bá mang theo đệ tử Nhiếp gia nhanh chóng rời khỏi Vương gia, chỉ nghe phía sau vẫn truyền đến tiếng quát mắng của Trương Chính Đạo.

Nhiếp Thiên Bá đầu đầy mồ hôi, lo lắng chờ ở ngoài cửa Vương gia, trong lòng bất ổn, cũng không biết bên trong thế nào.

Chờ gần nửa canh giờ, Vương Khả mới đi ra đại môn.

- Vương gia chủ, thế nào?

Nhiếp Thiên Bá vội vàng hỏi Vương Khả.

- Yên tâm đi, Nhiếp gia chủ, ta đã giúp ngươi khuyên tốt, đương nhiên, có lẽ không cần ta khuyên cũng không có chuyện gì, vừa rồi Trương thượng tiên phẫn nộ như vậy chỉ là giả vờ, hắn muốn biểu hiện ở trước mặt U Nguyệt công chúa, tự nhiên muốn làm ra vẻ!

Vương Khả cười nói.