Bất Diệt Thần Vương

Chương 1498: Trở thành Hổ Hoàng




Trương Chính Đạo đen mặt, nhìn Vương Khả:

- Biến thành Hổ Hoàng sao?

Vương Khả vội vàng đáp:

- Không phải ngươi biết phép hóa thú sao? Nhanh, nhanh biến thành Hổ Hoàng đi, chúng ta cùng nhau dọa hắn!

Trương Chính Đạo chau mày:

- Vương Khả, có phải ngươi quên rồi không, phép hóa thú của ta có vấn đề!

Vương Khả mắng:

- Kêu ngươi biến thì ngươi biến đi, không cần ngươi phải phụ trách khoa trương, ta tới khoa trương là được rồi. Đừng có lề mề nữa! Béo một chút thì đã sao? Hổ Hoàng đã ở độ tuổi trung niên, chẳng lẽ không thể mập ra được à?

Sắc mặt Trương Chính Đạo cổ quái nói:

- Được rồi, được rồi!

Trong lúc nói chuyện, Trương Chính Đạo chắp hai tay trước ngực:

- Bát Cửu Huyền Công, tám, chín, 72 biến, biến!

- Ẩm!

Một trận sương mù đi qua, lập tức nhìn thấy Trương Chính Đạo biến thành lão Hổ, chỉ có điều, lão Hổ này và Hổ Hoàng một chút cũng không giống, toàn thân béo phì, giống như một tòa núi thịt, nằm rạp trên mặt đất, tròn vo, dường như đi hai được bước thì phải dừng lại thở một lúc.

Tây Môn Tĩnh đứng ở bên cạnh trừng mắt nhìn về phía lão Hổ mập mạp tròn vo này, nuốt nước bọt nói:

- Cái tên này như vậy, ngươi làm sao có thể làm cho người khác tin hắn là Hổ Hoàng đây? Béo như heo, ngài cho rằng Bạch Liên Thánh Sứ là thằng ngu sao? nhưng Đến thằng ngu cũng không tin nổi cái thứ quỷ này lại là Hổ Hoàng!

Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh:

- Ngươi thì biết cái gì! Lát nữa nhớ điều chỉnh cảm xúc, đừng để cho người ta nhìn thấu.

Tây Môn Tĩnh đen mặt, không để người ta biết được gì chứ? Con mẹ nó chứ! Đã biến thành dáng dấp này rồi mà còn muốn hắn ta giúp hắn che giấu? Chẳng lẽ hắn coi Bạch Liên Thánh Sứ là tên mù sao?

Vương Khả nhìn về phía đám Hổ Ma xung quanh nói:

- U Nguyệt, có thể làm cho đám Hổ Ma xung quanh im lặng được không? Nếu không được thì xử lí hết đám đó đi!

Đám Hổ Ma xung quanh hoảng sợ, nói:

- Chúng ta sẽ không nói lời nào đâu, nhất định sẽ không hé răng nói nửa lời!

U Nguyệt công chúa gật đầu một cái:

- Có thể, ta có thể áp chế khiến cho bọn họ không thể mở miệng được!

Vương Khả thở phào, lộ vẻ hài lòng:

- Hay lắm!

- Rầm!

Một tiếng vang rất lớn, Phong Nhận Lĩnh Vực khổng lồ vang lên tiếng nổ ầm ầm. Một trận cuồng phong thổi qua, bụi mù tan hết, Bạch Liên Thánh Sứ đứng ở trên cao nhìn xuống, nhìn về phía đám người bên dưới.

Bạch Liên Thánh Sứ cười lạnh, nói:

- Vương Khả, quả nhiên ngươi đang ở đây!

Trên bầu trời Âm Sơn!

Phi Chu của Vương Khả sớm đã bay lên không trung, vì hắn đã có bàn giao lại trước, không có mệnh lệnh của hắn thì không được đến, cho nên hiện tại Phi Chu vẫn chưa bị cái gì tác động đến.

Giờ phút này, chuyện kia vừa mới bình ổn thì chuyện khác lại xuất hiện, ai có thể nghĩ tới Bạch Liên Thánh Sứ đến Âm Sơn vào lúc này kia chứ?

Bạch Liên Thánh Sứ cười lạnh, nói:

- Vương Khả, quả nhiên là ngươi đang ở đây!

Vẻ mặt Tây Môn Tĩnh đầy lo lắng:

- Vương... lão sư, đúng là hắn ta tới tìm người... !

Vương Khả trừng mắt:

- Im miệng!

Ban nãy đã dặn ngươi đừng có để lộ tẩy, mà bây giờ ngươi lại giống như xe tuột xích thế kia hả?

Thở sâu một hơi, Vương Khả nhìn Bạch Liên Thánh Sứ ở giữa không trung, trầm giọng hỏi:

- Bạch Liên Thánh Sứ, sao ngươi biết ta đang ở đây?

Không có lý nào, lúc hắn đi hình như không có bị ai theo dõi thì phải?

Bạch Liên Thánh Sứ cười lạnh nói:

- Bản Thánh Sứ đã luôn để ý đến người từ lúc còn ở trên đảo Hồng Liên Thánh Sứ, khi đám tù nhân chính đạo kia của ngươi đột nhiên biến mất, ta đã điều tra ra, ngươi thật đúng là to gan, lại đám dẫn bọn người kia quay về Đại Thiện hoàng triều. Còn nữa, cái phi thuyền đang bay trên trời kia chính là Phi Chu của Hoàng Thiên Phong, Ta còn tưởng rằng Hoàng Thiên Phong cũng tới, thì ra là không có!

Vương Khả cau mày:

- Ách, hình như ta không có hỏi chuyện này, ta muốn hỏi là làm sao ngươi biết được ta đang ở đây?

- Hừ, đám tù nhân chính đạo kia đột nhiên biến mất, ta lập tức đi đến đảo Hồng Liên Thánh Sứ, đúng lúc nhìn thấy một con chuột đến đưa thư cho ngươi, là phong thư này đúng không? Trong thư kêu ngươi đến tụ họp ở Âm Sơn! Hừ! Nếu như không phải con chuột kia chạy nhanh thì nó đã bị ta bắt đi chung với ngươi rồi!

Bạch Liên Thánh Sứ vung tay ném xuống, một phần của lá thư rơi xuống dưới, bị Vương Khả bắt được.

Thần sắc U nguyệt công chúa khẽ thay đổi:

- Cái này... cái này chính là tin tức mà Tây Môn Tĩnh sai Thử Vương tới truyền tin cho ngươi!

Bỗng nhiên Vương Khả nhìn về phía Tây Môn Tĩnh:

- Ngươi... Có phải là ngươi cố ý hay không? Bạch Liên Thánh Sứ này cơ bản là bị ngươi dụ đến có đúng không?

Mặt mày Tây Môn Tĩnh co quắp:

- Ta... ta...

Mẹ nó, tại sao lại đổ đến trên người của hắn ta rồi?

Ủ nguyệt công chúa lờ mờ nói:

- Tây Môn Tĩnh, ngươi bày mưu tính kế, bố trí toàn cục, chính là để trêu chọc kẻ thù khắp nơi đến đây phải không?

Tây Môn Tĩnh đen mặt, việc này sao lại trách hắn ta được chứ?

Vương Khả trừng mắt, quát mắng:

- Mẹ nó! Về sau đừng có đùa lung tung kiểu này! Lúc đầu vốn dĩ không có Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi lại nhất định phải làm cái này!

= sa] Tây Môn Tĩnh im lặng không biết nên nói ra sao. Hắn ta có làm gì đâu? Chỉ là hắn ta hơi xui xẻo một chút thôi mà!

Vương Khả quay đầu lại, nhìn Bạch Liên Thánh Sứ ở giữa không trung:

- Vừa rồi ngươi có nhìn thấy gì không?

Bạch Liên Thánh Sứ lạnh lùng đáp:

- Nhìn thấy cái gì? Ban nãy ta thấy có một đám kiếp vân, giáng xuống Lôi Long khổng lồ, Vương Khả, là thiên phạt đúng không?

Thật giống với lúc ngươi còn ở trên đảo Hồng Liên Thánh Sứ, cái lúc mà ngươi dùng Phù Không Thạch hại người kia. Lần này người bị hại là Hổ Hoàng sao?

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, hắn quay đầu lại, nhìn về phía con Hổ Hoàng giả béo ú.

Trương Chính Đạo đang đóng giả Hổ Hoàng cũng trừng mắt lên nhìn Vương Khả. Làm sao bây giờ? Ngươi nói phải làm sao bây giờ đây? Tên Bạch Liên Thánh Sứ này nhận biết Hổ Hoàng đó! Hơn nữa, vừa rồi hắn ta chỉ mới liếc mắt một cái đã nhận ra Hổ Hoàng bị thiên phạt, ngươi lại còn bắt ta đóng giả Hổ Hoàng. Ngươi tưởng người ta là tên ngốc sao? Ai sẽ mắc lừa được chứ?