Ta là hổ con đó nha, biến không ra nổi tà ma đâu, biến răng nanh thành ống hút thì được! Mẹ nó, đến lúc đó không phải sẽ là đường cùng thê thảm hay sao? Có thể cho bậc thang đi xuống được không đây?
Hoàng Thiên Phong trầm giọng nói:
- Phi Chu à? Ta không có mang theo trên người!
Vương Khả nói:
- Không sao, cửa làm ăn của ta bên này cũng cần ba đến năm ngày, đám các người qua xem tình huống giúp ta một chút, qua mấy này nữa lại đi Hồng Liên Hoàng Triều cướp sạch quý phủ của hắn!
Hoàng Thiên Phong nhìn chằm chằm Vương Khả, hắn ta luôn cảm giác có chỗ nào đó sai sai, nhưng lại không thể phát hiện ra.
Hoàng Thiên Phong trầm giọng hỏi:
- Được, còn chuyện gì khác nữa không?
Vương Khả nói:
- Cuối cùng, hộ tống ta đi quý phủ của Hắc Liên Thánh Sứt Hoàng Thiên Phong trừng mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi đi tới quý phủ của Hắc Liên Thánh Sứ, lại còn muốn ta hộ tống nữa à?
Vương Khả giải thích nói:
- Đúng vậy, ta lo lắng có người nửa đường đánh lén ta. Ngươi biết đó, nguyên một đám Nhân Hoàng, Thánh Sứ, Ma Thần, toàn bộ đều muốn mạng của ta!
Hoàng Thiên Phong trợn mắt lên nói:
- Ban ngày ban mặt, sao có thể làm thế được chứ?
Vương Khả trầm giọng nói:
- Ngộ nhỡ như vậy thì sao? Ta không thể đánh cược được! Lỡ như ta chết đi thì lấy ai giúp Ác Hoàng đi tìm con gái đây?
Hoàng Thiên Phong:
¬ Ngươi đây chính là Thượng Sứ sợ chết nhất trong Hồng Liên Thánh Sứ đó, mẹ nó, mặt mũi của Thánh Sứ đều bị ngươi làm mất hết!
Bên trong bầu không khí quỷ dị này, Hoàng Thiên Phong dẫn theo Vương Khả bay về phía hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ.
Đúng lúc Hắc Liên Thánh Sứ đã trở về! Ánh mắt Vương Khả sáng lên:
- Ma Tôn đó à? Ác Hoàng bảo ông tới thông báo nhiệm vụ gì sao?
Hắc Liên Thánh Sứ hỏi:
- Cây Sen Trạng Nguyên đâu?
- Õ chỗ này đây!
Vương Khả lập tức lấy Cây Sen Trạng Nguyên của bản thân ra.
Ma Tôn cũng lấy ra một đóa hoa sen màu đen, xung quanh hoa sen màu đen toát ra hỏa diễm màu đen, ở trên đài sen phía trên còn có từng đợt kim quang phát ra. Ma Tôn trầm giọng nói:
- Bây giờ, lấy danh nghĩa của ta, tặng tất cả tiên thiên công đức cho Hồng Liên Thánh Sứ Vương Khả!
- Ầm ầm!
Lập tức, từ trong Hắc Liên Nhất Phẩm, công đức cuồn cuộn tràn vào Cây Sen Trạng Nguyên của Vương Khả. Vương Khả trừng mắt ngạc nhiên nói:
- Này, này, này có phải là quá nhiều rồi không?
Ma Tôn cho hắn tiên thiên công đức, còn là công đức gấp mấy lần lúc trước chém giết Long Hoàng. Ma Tôn nhìn về phía Vương Khả:
- Đủ chưa? Đủ để ngươi vượt qua kiếp nạn lần này chưa?
Vương Khả lập tức mừng rỡ nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, tuyệt đối đầy đủ!
Rốt cuộc, bản thân lần này đã đủ để cải biến công đức chân nguyên rồi. Hoàng Thiên Phong ở bên cạnh khó hiểu hỏi:
- Kiếp nạn ư? Kiếp nạn gì vậy?
Vương Khả lập tức ngắt lời nói:
- Không có gì đâu, lão Hoàng, ngươi đừng có lắm miệng, hay là ngươi đi về trước đi!
Hoàng Thiên Phong trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi đây là định qua cầu rút ván đó sao? Ta mới vừa hộ tống ngươi tới tìm Hắc Liên Thánh Sứ xong, ngươi lại lập tức đuổi ta đi à?
Ma Tôn nhìn về phía Hoàng Thiên Phong:
- Ma Thần Hoàng Thiên Phong, làm phiền ngươi ngồi thêm chút nữa.
Vẻ mặt Hoàng Thiên Phong đặc biệt nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu, ngồi xuống ghế đá bên cạnh đình nghỉ mát. Vương Khả hiếu kỷ nói:
- Ma Tôn, ngài đây là... ?
Ma Tôn hít sâu một hơi rồi nói:
- Vương Khả, ngươi có thể vượt qua kiếp nạn lần này, đúng là không uổng công ta đi một chuyến tới hoàng triều Hắc Liên!
Vương Khả lập tức mở lời cầu xin:
- Đa tạ Ma Tôn bồi dưỡng, thế còn cái đó... Long Ngọc ở đâu?
Bây giờ ta đã có đủ khả năng vượt qua kiếp nạn, không biết có thể theo như lời Ma Tôn nói lần trước, trả Long Ngọc lại cho ta không? Dù sao, ta và Long Ngọc cũng là đôi bên tình nguyện!
Mong Ma Tôn thành toàn!
Dưới lớp mặt nạ ác quỷ, sắc mặt Ma Tôn cổ quái liếc nhìn Vương Khả, lắc đầu:
- Không được!
Vương Khả trừng mắt, lo lắng hỏi:
- Sao, vì sao?
Ma Tôn trầm giọng nói:
- Long Ngọc đã lấy được Quỷ Long Châu, đang trong thời điểm đột phá, cần phải bế quan tu luyện một đoạn thời gian!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Hả?
Ma Tôn nhìn về phía Vương Khả:
- Bản tôn vừa mới nhận lệnh của Ác Hoàng, cũng phải đi bế quan một đoạn thời gian, sau đó đi hoàn thành mệnh lệnh của Ác Hoàng. Cho nên ta cũng không giữ ngươi lại, ngươi tự mình tính toán sớm đi, có muốn bản tôn hộ tống ngươi đi tới chỗ nào hay không?
Vương Khả cau mày hỏi:
- Hộ Tống đi chỗ nào đây? Cái này không cần đâu, ở chỗ của lão Hoàng ắt hẳn không thành vấn để! Chỉ là, Ma Tôn, ngươi muốn bế quan là bế quan bao lâu?
Ma Tôn lắc đầu:
- Không biết nữa, nhưng ngươi yên tâm đi, Long Ngọc bảo đảm rất an toàn!
Sắc mặt Vương Khả rối rắm một hồi, gật đầu:
- Được, vậy thì nhờ vào Ma Tôn, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho Long Ngọc đấy! Lần sau ta lại tới đón nàng ấy!
Thần sắc Ma Tôn khẽ động:
- Lần sau ư? Chẳng lẽ ngươi muốn quay lại địa bàn của chính đạo sao?
Vương Khả gật đầu một cái:
- Ách, gần như là vậy, ta đã đồng ý với Ác Hoàng, tổ chức hoạt động siêu cấp tiên nữ, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý! Không thể trở về được!
Ma Tôn nhìn chằm chằm Vương Khả một hồi, gật đầu một cái.
Vương Khả lấy một cái Vòng Tay Trữ Vật ra:
- Đúng rồi, Ma Tôn, như thế này, ta có hơn một ngàn cân Phù Không Thạch, cũng chưa chuẩn bị cái gì cho Long Ngọc, nên ngươi mang đến cho nàng được không?
Cách đó không xa, Hoàng Thiên Phong đang uống trà ở đình nghỉ mát vẫn một mực nghe lén, bất chợt nghe tới đoạn Vương Khả lấy ra hơn một ngàn cân Phù Không Thạch, hắn ta lập tức trợn tròn mắt:
- Vương Khả, ngươi lấy Phù Không Thạch ở đâu ra thế? Hơn một ngàn cân lận à? Nhiêu đây cũng đủ để chế tạo một chiếc Phi Chu rồi đấy!
Hoàng Thiên Phong ngạc nhiên thốt lên.
Vương Khả liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Phong một cái, liên quan gì tới ngươi? Chẳng lẽ ta lại đi nói cho ngươi biết, cái này là lúc trước ta ngồi quan tài từ trong Ngục Giam Phù Không trốn ra sao, là cầm từ trong quan tài ra đó à?
Ma Tôn cau mày hỏi: