- Lão Hoàng, bảo vệ ta!
Hoàng Thiên Phong lập tức chặn Ma Thập Tam lại, lúc này hắn ta cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không rõ, điều này không hợp lý!
Chân nguyên của Vương Khả sao lại đốt cháy được? Ngay cả Ma Thập Tam cũng không thể dập tắt được sao?
Vương Khả giải thích:
- Lão Thập Tam, ngươi chờ thêm chút nữa, kiên nhẫn một chút, một lúc nữa sẽ đốt xong! Đừng nóng vội! Nhịn một chút là qua thôi!
Ma Thập Tam gầm to:
- Mẹ kiếp nhà ngươi, cái này cũng không phải đốt ngươi! Ngươi biết nó đau cỡ nào không? Lửa này của ngươi là cái lửa quỷ gì vậy, vì sao không dập tắt được, đốt lại còn đau như vậy? Lửa chết tiệt gì vậy!
Trong khi hắn ta gầm lên, đã mấy lần hắn ta muốn lao đến chỗ Vương Khả đều bị Hoàng Thiên Phong cản lại.
Cuối cùng, Trọc Chân Nguyên bên ngoài thân thể Ma Thập Tam cũng tiêu hao sạch. Mà giờ phút này, khuôn mặt Ma Thập Tam dường như đã bị biến dạng hoàn toàn, phần da nửa người trên hoàn toàn bị thiêu rụi.
Vương Khả nhìn Ma Thập Tam:
- Lão Thập Tam, ngươi không thể kiên nhẫn đốt được à?
Ma Thập Tam tức giận quát:
- Vương Khả, đây là ngươi tự tìm chết!
Nửa người trên bị cháy rụi, ngươi có biết đau như thế nào không?
Mẹ kiếp! Ngươi còn ngồi đó châm chọc, ngươi mới không kiên nhẫn đốt, cả nhà các ngươi mới không kiên nhẫn đốt. Thiên Ma Nhất Tộc chúng ta không sợ chết, nhưng mà lại sợ đau, sợ đau đó. Vừa rồi lần hao tổn này đối với ta, không hề thua kém ngày đó ta bị chặt mấy chục đao, lần đó ta hao tổn vẫn còn thấp hơn lần này một đoạn. Lão tử hận không thể lập tức giết chết ngươi!
Một tiếng hét lớn vang lên:
- Đủ rồi!
Một làn sóng âm chấn động, khiến cho thân thể mọi người run lên, Ma Thập Tam đang muốn nhào tới càng là đứng mũi chịu sào.
Ổ dưới sóng âm chấn động này lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Tất cả mọi người nhìn về phía người phát ra âm thanh, lại là Ác Hoàng!
Ác Hoàng lạnh lùng nhìn về phía Ma Thập Tam:
- Ma Thập Tam, đây là Ác Thần Điện của trẫm, ngươi muốn ở đây ầm ĩ tới khi nào?
Sắc mặt Ma Thập Tam cứng đờ, ta ầm ĩ cái gì? Rõ ràng là Vương Khả hại ta, ngươi không thấy sao? Là Vương Khả! Tại sao ngươi không nói gì Vương Khả hết vậy?
Trong Ác Thần Điện một mảnh tĩnh lặng!
Cuối cùng thì Ác Hoàng cũng lên tiếng, ngay khi cất tiếng, sóng âm lập tức đánh trọng thương lục phủ ngũ tạng của Ma Thập Tam, khiến hắn trọng thương nội phủ ngũ tạng. Đau đớn mới là căn nguyên gây tổn thương cho Ma Thập Tam, Ác Hoàng nắm giữ bí mật tổn thương Thiên Ma, bây giờ cũng có thể coi như áp dụng nghiên cứu vào thực tiễn!
Ác Hoàng trầm giọng hỏi:
- Chân nguyên của Vương Khả có vấn đề gì không?
Hoàng Thiên Phong ở một bên mở miệng nói:
- Khởi bẩm Ác Hoàng, chân nguyên của Vương Khả là ma khí thuần khiết, không có vấn đề!
Ma Thập Tam trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, hiển nhiên mới vừa rồi hắn ta bị thiêu đốt một trận, cơ bản không kịp xem xét kỹ càng, bây giờ trong lòng hắn ta vô cùng khó chịu.
Vương Khả nhìn Ma Thập Tam nói:
- Lão Thập Tam, ngươi trừng mắt nhìn ta làm cái gì? Ác Hoàng đang hỏi ngươi đấy, ma khí của ta như thế nào? Có cần ta cho ngươi kiểm tra thêm lần nữa hay không? Tuy nhiên, phải cho ta thêm tiền!
Ma Thập Tam trừng mắt nhìn Vương Khả. Mẹ nó, trong mắt ngươi chỉ có tiền thôi à.
Ngươi cho ta kiểm tra thêm một lần? Để ta bị ngươi đốt thêm một lần nữa sao?
Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng cuối cùng Ma Thập Tam chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống. Dù sao, lúc trước hắn ta đã dùng thần thức và mắt điều tra rõ ràng, lần này đúng là bị Giải Binh Giáp hố.
Ma Thập Tam lạnh lùng liếc nhìn Giải Binh Giáp, hắn ta hận không thể lột một lớp da của Giải Binh Giáp xuống, đều tại trước đó Giải Binh Giáp khẳng định chắc chắn như vậy, mới làm hại hắn ta chủ quan, bị Vương Khả làm cho bẽ mặt một trận.
Sắc mặt Giải Binh Giáp ở bên cạnh cứng đờ, rất muốn tiếp tục nói không có khả năng, nhưng nhìn vào ánh mắt hung ác của Ma Thập Tam, hắn ta chỉ có thể rụt đầu không dám nói lời nào.
Ma Thập Tam chỉ có thể khẽ cắn môi, buồn bực nói:
- Khởi bẩm Ác Hoàng, đã kiểm đã điều tra xong, là thần hiểu lầm Vương Khả, ma khí của Vương Khả không có vấn đề!
- Vậy thì đưa tiền đi, không, đưa Phi Chu cho ta chứ! Vương Khả lập tức kêu lên.
Ma Thập Tam trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi đừng có tận dụng mọi thứ như vậy chứ? Ta đang trả lời Ác Hoàng tra hỏi đây, lúc này mà ngươi còn đi theo ta đòi Phi Chu à? Không thể đợi đến lúc hạ triều sao?
Vương Khả cũng không có cách nào, đợi đến khi hạ triều, lỡ hắn ta quỵt nợ thì làm sao bây giờ? Hai chiếc Phi Chu đấy, giá trị mấy ức linh thạch đấy! Cái hạn mức này hoàn toàn đáng giá để cho bản thân bí quá hoá liều, huống chỉ Ác Hoàng còn nhìn Ma Thập Tam không vừa mắt. Hắn làm Ma Thập Tam khó xử, không phải sẽ khiến cho Ác Hoàng vui vẻ sao?
Vương Khả trừng mắt, không buông tha nói:
- Lão Thập Tam, vừa rồi tất cả triều thần trong điện đều nghe đây, chắc ngươi sẽ không quỵt nợ chứ? Chỉ có hai chiếc Phi Chu nhỏ mà thôi, cái này ngươi có cần thiết phải như vậy hay không?
Ma Thập Tam giương mắt nhìn Vương Khả. Trên đời này, sao lại có một tên gia hỏa không biết xấu hổ như thế được chứ? Mẹ kiếp, hắn ở đâu ra vậy!
Vương Khả nhìn Hoàng Thiên Phong bên cạnh:
- Lão Hoàng, ngươi thúc giục hắn giúp ta! Có chơi có chịu, hai chiếc Phi Chu kia, vốn là của ta!
Hoàng Thiên Phong quay đầu đi giả vờ không thấy, mẹ ngươi chứ, bộ bây giờ ta trở thành cánh tay đắc lực của ngươi rồi à? ? Có một chút tiền nợ đánh bạc mà ngươi cũng muốn ta giúp ngươi đi hối thúc sao?
Vương Khả hối thúc:
- Lão Thập Tam, nhanh lên, ngươi đường đường là Ma Thần, có thể có chút uy tín hay không, bây giờ ngươi lật lọng quỵt nợ như vậy, sau này làm sao dẫn dắt đội ngũ được chứ? Ngươi bảo quan viên cấp dưới đi theo ngươi sau này làm sao còn tin tưởng ngươi được nữa?
Ma Thập Tam liếc nhìn Ác Hoàng một chút, hiện tại hình như tâm trạng của Ác Hoàng không tệ, cũng không có ngăn cản.
Hồng Liên Nhân Hoàng ở một bên trầm giọng nói: