Bất Diệt Thần Vương

Chương 1454: Cây Sen Trạng Nguyên




Vương Khả kinh ngạc nói:

- Còn cần phải có Hồng Liên Nhân Hoàng dẫn dắt nữa sao?

Ma Tôn giải thích:

- Chuyện đó là đương nhiên, Hồng Liên này là từ Nhị Phẩm Hồng Liên tách ra!

Vương Khả trợn mắt:

- Cái gì, vậy là có ý gì?

Ma Tôn hỏi:

- Hôm đó ngươi có biết vì sao Ma Thập Tam liều mạng che chở cho đám Nhân Hoàng không? Mà Ác Hoàng hứng chịu mưu phản như vậy, sao còn có thể buông tha cho đám Nhân Hoàng?

Vương Khả lắc đầu:

- Ta không biết!

Ma Tôn giải thích:

- Là bởi vì Tứ đại Nhân Hoàng, mỗi người đều nắm giữ một đóa Nhị Phẩm Thần Liên của riêng mình! Phân biệt ra là Nhị Phẩm Hồng Liên, Nhị Phẩm Hắc Liên, Nhị Phẩm Bạch Liên, Nhị Phần Tử Liên! Bốn đóa Nhị Phẩm Hồng Liên lập thành Tứ Liên Hoàng Triều! Nhân Hoàng chấp chưởng Nhị Phẩm Hồng Liên, Thánh Sứ chấp chưởng Nhất Phẩm Hồng Liên!

Vương Khả kinh ngạc nói:

- Ồ, Tứ Liên Hoàng Triều, từng hoàng đô của mỗi người đều có một đóa Nhị Phẩm Hồng Liên sao? Mỗi Thánh Sứ đều có một đóa Nhất Phẩm Hồng Liên đúng không?

Ma Tôn giải thích tiếp:

- Không sai. Bốn đóa Nhị Phẩm Hồng Liên có thể hợp nhất thành một đóa Bát Phẩm Liên, hình như có công dụng rất lớn đối với Ác Hoàng, cho nên bà ấy mới nuốt xuống khẩu khí này!

- Cái kia...

Ma Tôn tiếp tục giải thích:

- Cho nên, đóa Sen Trạng Nguyên này của ngươi, muốn nó nhận chủ thì nhất định phải có Nhị Phẩm Hồng Liên của Hồng Liên Nhân Hoàng dẫn dắt! Đồng thời, Ác Hoàng chính thức sắc phong, cũng giống như vậy, chẳng những có thể khiến Cây Sen Trạng Nguyên này nhận ngươi làm chủ mà ngươi còn có thể nhận được công đức hội tụ của Hồng Liên Hoàng Triều! Về sau, sẽ có công đức liên tục không ngừng tụ tập đến!

Ánh mắt Vương Khả sáng lên:

- Còn có thể tụ tập công đức sao?

Ma Tôn trầm giọng nói:

- Đáng tiếc, Nhất Phẩm Hắc Liên của bản tôn không ở bên người!

- Sao vậy?

Ma Tôn nghiêm túc nói:

- Lấy gùi bỏ ngọc, bỏ gốc lấy ngọn, hủy đi cây Sen Trạng Nguyên để ép lấy công đức, cuối cùng số lượng quá ít! Lần này ngươi cứu Long Ngọc, dĩ nhiên cũng có công lớn! Bản tôn đương nhiên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ ngươi! Ta đưa Long Ngọc đi trị thương, đồng thời cũng trở về Hắc Liên Hoàng Triều một chuyến thu hồi Nhất Phẩm Hắc Liên của bản tôn, những năm này Nhất Phẩm Hắc Liên của bản tôn hẳn cũng tụ tập không ít Tiên Thiên công đức, ta sẽ mang đến ban thưởng cho ngươi!

Ánh mắt Vương Khả sáng lên, ngạc nhiên mừng rỡ nói:

- Ma Tôn, ngài muốn mang tất cả Tiên Thiên công đức của ngài cho ta sao?

Ma Tôn trầm giọng nói:

- Sao? Ngươi không muốn à?

Vẻ mặt Vương Khả lập tức điên cuồng vui mừng:

- Muốn, đương nhiên là muốn, đa tạ Ma Tôn!

Chuyện lo lắng nhất cuối cùng cũng có biện pháp giải quyết!

Ma Tôn trầm giọng nói; - Ác Hoàng sẽ tùy thời mà hạ chỉ sắc phong ngươi, tạm thời ngươi không thể rời khỏi Ác Thần Đô! Trong lúc ta đưa Long Ngọc rời đi, an toàn của ngươi...

Vương Khả lập tức tự tin nói:

- Ta ở cùng với lão Hoàng, Ma Tôn, ngài yên tâm, lão Hoàng thiếu ân tình của ta! Ta ở trong nhà hắn ta thì sẽ không có vấn đề gì!

Ma Tôn gật đầu:

- Tốt!

Tại quý phủ của Hoàng Thiên Phong!

Hoàng Thiên Phong đen mặt, ngồi uống trà ở trong đại sảnh.

Một tên thuộc hạ tò mò hỏi:

- Chủ thượng, ai đã chọc giận người, khiến cho người tức giận như vậy?

Hoàng Thiên Phong hung hăng ném chén trà trong tay xuống đất:

- Còn có thể là ai nữa? Còn có thể là ai đây, mẹ nó! Cả Ác Thần Đô này, ngoại trừ tên Vương Khả không biết xấu hổ kia ra thì còn ai có khả năng chọc giận ta được?

Thuộc hạ kia kinh ngạc nói:

- Vương Khả à? Chính là tên Vương Khả hai ngày trước đột nhiên đến đây thăm viếng, đuổi mãi không đi đó sao?

Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:

- Còn sao nữa? Đến chỗ của ta, còn trực tiếp vào hậu viện ở, may mà nhà ta không có gia quyến, nếu không, lẽ nào hậu viện lại là nơi mà hắn có thể xông loạn hay sao? Mẹ kiếp, hắn lại còn nói rằng trú ở tiền viện không an toàn, hậu viện có nhiều trận pháp, có thể bảo vệ an toàn cho hắn! Mẹ kiếp, hắn xem quý phủ của ta là nơi nào? Ai dám đến quý phủ của ta ra tay với hắn chứ?

Tên thuộc hạ hiếu kỳ nói:

- Vậy, chủ thượng, ngài cũng có thể không cho hắn ở mà!

Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:

- Cút!

Sắc mặt tên thuộc hạ cứng đờ, tình huống gì thế này? Ta giúp ngài bày mưu tính kề mà ngài lại bảo ta cút sao? Sao hôm nay chủ thượng lại bốc đồng như thế?

Hoàng Thiên Phong bưng ấm trà bên cạnh lên, hung hăng ực một hớp, lập tức dậm chân đi khỏi đại sảnh.

Hoàng Thiên Phong hít một hơi sâu:

- Mẹ kiếp, các ngươi cho rằng ta không đuổi Vương Khả đi à?

Cái tên nhóc khốn nạn đó nói có cách làm cho Ác Hoàng vui vẻ, muốn chiếm dụng địa bàn của ta để thiết kế kế hoạch hoàn mỹ, sao lão tử có thể đuổi hắn được chứ? Đã bao nhiêu rồi Ác Hoàng không cười, trong lòng Ác Hoàng có bao nhiêu đau khổ, các ngươi thì biết cái gì! Dù ta có chịu ủy khuất lớn hơn nữa, chỉ cần Ác Hoàng có thể cười, mọi thứ đều đáng giá, ta chỉ đi ra ngoài để phát tiết một chút, các ngươi lại mẹ kiếp cho rằng ta muốn đuổi Vương Khả đi sao?

Hoàng Thiên Phong đi về phía hậu viện, siết chặt nắm tay:

- Vương Khả, nếu ngươi nói được mà làm không được thì để xem ta có giết chết ngươi hay không!

Hoàng Thiên Phong vừa bước vào hậu viện, chỗ kia vốn là nơi ở của bản thân hắn ta.

Hắn ta lập tức nhìn thấy Vương Khả đang chỉ trỏ trên một tấm bản đồ, Thỏ Vương ở một bên cầm một cuốn sổ nhỏ, đang nghiêm túc ghi chép.

Vương Khả trừng mắt phân phó:

- Nhớ kĩ, khu sản nghiệp Thần Vương Số Hai này, cánh đồng bên này toàn bộ đều phải cầm xuống, tập trung toàn bộ những mảnh đất trống đổ nát lại, những hộ ở giữa đều phá dỡ, nên phá đỡ theo chính sách hiện nay, yêu cầu phá dỡ văn minh, không được phép dùng sức mạnh!

Thỏ Vương lập tức vỗ ngực đáp:

- Chủ nhân yên tâm, Thỏ Tử Đoàn của ta vẫn luôn lấy đức phục người!

Vương Khả trừng mắt liếc nhìn, mẹ nó, ngươi thổi phông cái da trâu gì đây? Ngươi là một tên lão đại xã đoàn, suốt ngày chỉ biết làm chút chuyện như thu phí bảo kê, bắt cóc tống tiền, ám sát, mũi đao liếm máu mà sống, ngươi lại còn nói cái gì mà lấy đức phục người đây?