Vương Khả híp mắt nói:
- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi không biết sao?
Bạch Liên Thánh Sứ lạnh lùng nói:
- Vương Khả, mau nói đi, trước đó đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là ai đã giết chết Hồng Liên Thánh Sứ?
Vương Khả trầm giọng nói:
- Người giết Hồng Liên Thánh Sứ không phải là ta!
Bạch Liên Thánh Sứ gần giọng nói:
- Cái rắm, đương nhiên không phải là ngươi rồi, ngươi làm sao có thể là đối thủ của Hồng Liên Thánh Sứ, ngươi còn không mau nói rõ, nếu không nói, ta sẽ khiến cho ngươi đẹp mặt!
Vương Khả trầm giọng:
- Thôi thì để ta nói cho ngươi vậy, người giết Hồng Liên Thánh Sứ đang ở bên trong ngục giam Phù Không, ngươi muốn biết rõ thì tự mình đi hỏi đi!
Bạch Liên Thánh Sứ sầm mặt lại:
- Ngươi nói cái gì?
Vương Khả nói tiếp:
- Ta không cản ngươi, ngươi cũng khác với những người khác, những người khác không có tư cách tham gia âm mưu ở ngục giam Phù Không nhưng ngươi thì có thể! Hắc Liên Thánh Sứ đã nói với ta, từ giờ trổ đi, người nào dám bước chân vào ngục giam Phù Không thì nhất định là đồng đảng của Hồng Liên Thánh Sứ! Không cần ngăn cản, trực tiếp để cho người đó vào! Kẻ mưu phản chỉ có một kết quả, chính là kết quả của Hồng Liên Thánh Sứ, không có đường xoay sở khác! Người nào đi vào thì chính là đồng đảng của Hồng Liên Thánh Sứt Mí mắt Bạch Liên Thánh Sứ giật vài cái:
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Chẳng lẽ Ác Hoàng đã thoát khỏi tù rồi sao? Chỉ có Ác Hoàng thoát khỏi tù đày mới có thể tuyệt sát Hồng Liên Thánh Sứ mà thôi, chẳng lẽ Ác Hoàng đang ở bên trong sao?
Vương Khả lập tức mở lời mời:
- Bạch Liên Thánh Sứ, mời!
Sắc mặt Bạch Liên Thánh Sứ cứng lại, dừng tại chỗ.
Mặc dù không xác định có phải Ác Hoàng đã thoát khỏi tù đày hay chưa, thái độ này của Vương Khả đã khiến cho Bạch Liên Thánh Sứ nghi ngờ không xác định! Bản thân Bạch Liên Thánh Sứ chột dạ, bây giờ, thi thể của Hồng Liên Thánh Sứ ở đây, nếu như hắn ta đi vào liệu có thể lập tức tiếp nhận một dạng tao ngộ với Hồng Liên Thánh Sứ không?
Vương Khả tiến lên, muốn lôi Bạch Liên Thánh Sứ đi vào trong:
- Mời, đi vào đi! Ta không cản ngươi đâu, ngươi có thể đi vào trong!
- HuychI Trong phút chốc, Bạch Liên Thánh Sứ đẩy Vương Khả ra:
- Làm càn!
Vương Khả cau mày nói:
- Ta không có làm càn, cuối cùng ngươi có vào hay là không?
Bạch Liên Thánh Sứ hừ lạnh một tiếng.
Hiện tại hai chân hắn ta giống như bị định chú đứng yên, có làm sao cũng không động đậy.
Vương Khả trầm giọng nói:
- Quả nhiên là không vào, vậy thì ở ngoài này đợi đi, đợi thẩm vấn người bên trong xong thì sẽ gọi đến các ngươi!
Sắc mặt Bạch Liên Thánh Sứ tối sầm lại:
- Ngươi nói sao?
Bên trong đang thẩm vấn à? Ai thẩm vấn ai? Gọi đến là sao?
Thiên hạ này còn ai có tư cách gọi đến hắn ta đây? Chẳng lẽ Ác Hoàng thật sự đã thoát khỏi tù đày rồi?
Mặt mày Bạch Liên Thánh Sứ vô cùng lo lắng.
Vương Khả thấp giọng:
- Chờ cũng không nên ngồi không, suy nghĩ thật kĩ, đợi chút nữa làm sao quân thần tấu đi!
Bạch Liên Thánh Sứ biến sắc, nhìn Vương Khả, Ác Hoàng thật sự đã thoát khỏi giam lỏng rồi sao? Đợi chút nữa quân thần đối tấu à? Không sai, hắn ta phải tìm một cái cớ thật hay, giúp cho bản thân không bị sự kiện lần này liên lụy mới được, hắn ta phải suy nghĩ cho thật ki Nhất thời, bên ngoài ngục giam Phù Không lâm vào tĩnh lặng.
Bên trong ngục giam Phù Không, có Đại La Kim Bát khuyên bảo, Thất Thải Xá Lợi Tử cuối cùng cũng dịch chuyển đến ranh giới của phong ấn Tiên Nhân Băng.
Ánh mắt Long Ngọc sáng lên, dùng tay bắt lấy.
- Ẩm!
Thất Thải Xá Lợi Tử lập tức phát ra lượng lớn thất thải quang mang, chấn tay của Long Ngọc ra.
Long Ngọc cũng không vì vậy mà từ bỏ, lại một lần nữa dùng tay bắt lấy.
- Ấm, âm!
Quang mang của Thất Thải Xá Lợi Tử càng ngày càng thịnh, mỗi lúc một lớn hơn, tựa như đang ngăn tay của Long Ngọc lại, nhưng trong tay Long Ngọc không hề buông lỏng, thời gian dần trôi qua, ở bên trong Thất Thải Xá Lợi Tử hiện ra một quang ảnh nữ tử mặc tăng bào xanh nhạt.
Đại La Kim Bát kinh ngạc nói:
- Đại Quang Minh Bồ Tát đó à? Sao ngài chỉ còn có một sợi tàn niệm vậy?
Tiếp theo chỉ thấy hai mắt của tàn niệm của Đại Quang Minh Bồ Tát bỗng nhiên bốc lên thất thải quang mang, nhìn chằm chằm vào Long Ngọc.
Âm thanh lạnh nhạt của Đại Quang Minh Bồ Tát cất lên:
- A di đà phật, là ma sao? Hay là Phật? Ma cũng có thể tu Phật được ư?
Giọng nói của Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng như băng, bên trong giọng nói lộ ra một cỗ lệ khí, giống như muốn nhào lên giết chết Long Ngọc.
Ánh mắt Long Ngọc lạnh lẽo như băng, nói:
- Ta không phải ma, cũng chẳng phải Phật! Ta không biết tương lai sau này sẽ như thế nào, nhưng ta vẫn sẽ dũng cảm tiến tới, ma cản ta, ta trừ ma! Phật cản ta, ta thí Phật! Ta là ta! Nếu như ngươi cản ta, ta cũng sẽ thí ngươi!
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh giọng nói:
- Lệ khí cũng thật lớn, bản Bồ Tát có thể đưa ngươi luân hồi!
Long Ngọc lạnh lùng nói:
- Vậy thì cứ thử xem!
Đại La Kim Bát nói:
- Đại Quang Minh Bồ Tát, vị này là người tu đạo của Như Lai Phật Tổ! Phật Môn đại hạnh!
Đại Quang Minh Bồ Tát liếc nhìn Đại La Kim Bát nói:
- Ma đạo hung hăng ngang ngược, cho dù nàng ta có tu theo đạo của Như Lai Phật Tổ, tương lai cho dù có mạnh hơn, cũng giống nhau đều là tai ương của Phật Môn, đáng chém!
Long Ngọc lạnh lùng nói:
- Ma thì như thế nào? Hôm nay, ta sẽ là ma!
Đại Quang Minh Bồ Tát cất giọng lạnh lùng:
- Ma, vô tình, tàn bạo, máu lạnh, lừa dối, gây tai họa cho sinh linh!
Long Ngọc trừng mắt, còn muốn khiển trách, Đại La Kim Bát ở bên cạnh lập tức lo lắng nói:
- Lão đại, ngài đừng tranh với Đại Quang Minh Bồ Tát nữa, tính tình của bà ấy bạo dạng, năm đó ở Phật Môn cũng vô cùng cực đoan, lý lẽ cứng nhắc, sao ngay cả ngài cũng lý lẽ cứng nhắc vậy!
Nếu không thì ngài gọi Vương Khả tới đi, để cho Vương Khả tới khuyên Đại Quang Minh Bồ Tát! Vương Khả chắc chắn có thể trấn an lệ khí của Đại Quang Minh Bồ Tát!
Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn Đại La Kim Bát:
- Vương Khả là ai? Hắn có thể thay đổi được ý tứ của ta sao?
Đại La Kim Bát ở bên giải thích: