- Bọn họ đều sẽ tiến vào hoàng cung. Lúc đó phòng ngự bên đảo Hồng Liên Thánh Sứ sẽ yếu đi! Chúng ta nhân cơ hội này đi tìm tung tích của Ác Hoàng, như vậy được không?
Long Ngọc gật đầu:
- Không sai, không sai, chúng ta nhất định phải đi ngay lập tức!
Vẻ mặt Vương Khả chán nản:
- Ai, đáng tiếc vào thời khắc mấu chốt này, Ma Tôn lại bế quan, nếu không thì...
Ánh mắt Long Ngọc lộ vẻ kiên định nói:
- Không việc gì, ta sẽ dùng Thiên Địa Thính Sưu Đại Pháp để tìm, một khi thu nhỏ phạm vị, ta sẽ có thể nhanh chóng tìm ra!
Vương Khả buồn bực nói:
- Thế nhưng, bây giờ nàng bị thương thành cái dạng này!
Long Ngọc nói:
- Chuyện này không thể phức tạp, không thể để cho nhiều người biết được, phải nhanh! Trước bình minh, ta phải tìm được! Huynh tin tưởng ta, một mình ta đi là được rồi!
Ánh mắt Vương Khả kiên định:
- Không được, nàng đã bị thương thành như vậy! Tiếp theo ta làm sao mà yên tâm, ta đi cùng nàng ! Ta có thể bảo vệ nàng!
- Huynh sẽ bảo vệ ta à?
Vẻ mặt Long Ngọc cổ quái nhìn Vương Khả.
Cuối cùng, Long Ngọc khẽ cười khổ, nàng không vạch trần Vương Khả, bây giờ Vương Khả không muốn cho nàng đi làm cho nàng phải bất đắc dĩ một hồi. Long Ngọc gật đầu:
- Được rồi! Đi thôi!
Vương Khả trầm giọng nói:
- Nàng nhanh hấp thụ năng lượng của Quỷ Long Châu để chữa thương đi, ta bế nàng đi!
Long Ngọc muốn từ chối, nhưng vào lúc này, rốt cuộc nàng lại gật đầu.
Ác Thần Đô, quý phủ của Hoàng Thiên Phong.
Hoàng Thiên Phong trừng mắt nói:
- Mẹ nó, ngươi... cái con thỏ yêu này, sao ngươi lại đến đây? Có phiền hay không? Ta vừa thả ngươi đi chưa đến nửa ngày, ngươi lại tới phiền ta nữa à? Đừng tưởng rằng ngươi là thuộc hạ của Vương Khả thì ta sẽ không đánh ngươi! Có tin ta giết chết ngươi hay không?
Thỏ Vương nói:
- Chủ nhân để ta tới nói cho ngài biết là Hắc Liên Thánh Sứ đã tra ra được Ác Hoàng trong hoàng cung thật sự là Ác Hoàng giả, còn nói Ác Hoàng thật đang nguy trong sớm tối. Chủ nhân muốn ngài lập tức đi bắt Ác Hoàng giả, ép hỏi cho ra tung tích của Ác Hoàng thật! Nếu như chậm trễ, chỉ sợ Ác Hoàng thật sẽ phải chết!
- Mẹ kiếp, ta chỉ vừa tra ra được một nữ nhân thần bí, Vương Khả từ đâu kết luận được, nói Ác Hoàng là giả vậy? Hắn đã không có chứng cứ mà còn dám vu khống cho Ác Hoàng à, ta sẽ giết chết hết các ngươi!
Hoàng Thiên Phong trừng mắt nói.
Thỏ Vương nơm nớp lo sợ đưa ra một khối ngọc bội:
- Chủ nhân nói, đây là chứng cứ!
Lúc đầu Hoàng Thiên Phong vẫn còn khinh thường, nhưng đồng tử hắn ta đột nhiên co lại, từ trên ghế nhảy xuống, giật lấy ngọc bội.
Hoàng Thiên Phong cầm lấy ngọc bội lục lọi một hồi lâu, đột nhiên mặt mày lộ vẻ dữ tợn:
- Ngọc bội kia ở đâu ra? Nói, nó ở đâu ra? Ác Hoàng không bao giờ tháo ngọc bội trên cổ xuống, sao bây giờ nó lại ở trong tay ngươi, nói!
- Bùm!
Khí thế cường đại hung ác khiến cho Thỏ Vương bị dọa sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
Thỏ Vương khẩn trương nói:
~ Ta, ta cũng không biết, chủ nhân và phu nhân của chủ nhân bắt ta phải nói như vậy! Còn nói, nếu không nhanh thì sẽ không kịp!
Hoàng Thiên Phong đột nhiên giật mình:
- Nếu không nhanh liền đến sẽ không kịp sao?
Hoàng Thiên Phong siết chặt ngọc bội trong tay, toàn thân lập tức run lên, Ác Hoàng bị đánh tráo rồi à? Ác Hoàng thật sắp phải chết ư?
Hoàng Thiên Phong hung dữ, gào to một tiếng:
- Không, không, không, đáng chết, ai dám giả mạo Ác Hoàng, ta sẽ đi giết hắn, Ác Hoàng thật ở đâu? Ở đâu?
- Âm!
Hoàng Thiên Phong lao ra khỏi đại điện, phóng thẳng đến hoàng cung. Trước tiên phải bắt được Ác Hoàng giả, buộc bà ta nói ra tung tích của Ác Hoàng thật.
Ác Thần Đô, hoàng cung!
Một bóng người bay thẳng đến. Âm một cái đụng vào phía trên đại trận hoàng cung.
- Âm!
Một tiếng vang cực lớn, kinh động vô số thị vệ hoàng cung, làm cho họ đều giật mình!
Một giọng nói to cất lên:
- Người nào? Dám làm càn!
Một tiếng kêu lớn từ người kia truyền đến:
- Mau mổ cửa cấm, nhanh lên!
Một thị vệ kinh ngạc nói:
- A! Là Hoàng Ma Thần sao? Hoàng Ma Thần, ngài làm gì ở đây vậy?
Hoàng Thiên Phong hét to:
- Mở cửa!
Thị vệ kia đáp lại:
- Hoàng Ma Thần, hiện tại đang là ban đêm, cấm đi lại, không được hoàng thượng gọi đến, bất luận là ai cũng không thể vào hoàng cung, Ma Thần, hay là thủ hạ đi báo cho ngài một tiếng được không? Ngài chờ một chút!
Hoàng Thiên Phong trừng mắt, giận giữ nói:
- Hừ, thông báo gì? Thông báo cho ai? Đáng chết, dám làm chậm trễ thời gian của ta!
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Thiên Phong giơ tay lên, đấm tiếp một quyền.
- Âm!
Một tiếng vang lớn phát ra, ầm một tiếng đánh vỡ tầng thứ nhất của Đại Trận Thủ Hộ - Hoàng Ma Thần, không được làm vậy!
- Hoàng Ma Thần, ngài đang muốn tạo phản sao?
- Có ai không? Mau bắn tên!
- Mau ngăn hắn lại!
Vô số tiếng hò hét ầm ĩ vang lên trong hoàng cung, nhưng Hoàng Thiên Phong không hề để ý đến, cầm ngọc bội của Ác Hoàng trong tay, trong mắt hắn ta toàn là tơ máu, Ác Hoàng trước mắt đang gặp nguy hiểm, Ác Hoàng giả ở hoàng cung làm mưa làm gió, bản thân hắn ta còn chờ cái gì nữa? Đánh rắm à!
Ngay tức khắc, Hoàng Thiên Phong phóng tới tầng thứ hai của đại trận, một quyền đánh tới - Ẩm!
Đột nhiên, một đạo hồng quang ngăn lại trước mặt Hoàng Thiên Phong, mạnh mẽ va chạm vào một quyền của hắn ta, hình thành một làn sóng khí, phòng ốc xung quanh nhanh chóng sụp đổ Hoàng Thiên Phong trừng mắt:
- Hồng Liên Nhân Hoàng?
Nam nhân bị hồng quang bao phủ kia lớn tiếng hét lên:
- Hoàng Ma Thần, ngươi muốn tạo phản sao?
Hoàng Thiên Phong trợn mắt, đáp lại:
- Tạo phản? Ha ha ha, người tạo phản chính là các ngươi, ta đã biết hết rồi, đây chính là khí tức của ngươi à, không sai, những ngày này, có phải ngươi luôn giám sát ta đúng không? Dám mưu hại Ác Hoàng, là ngươi tự tìm đường chết!
Nam nhân được hồng quang bao phủ kia đột nhiên nổi giận, nói:
- Ngươi nói cái gì?
Trong nháy mắt, Hoàng Thiên Phong đánh giết đi lên:
- Đừng giả vờ không biết với ta, Ác Hoàng ở đâu? Ác Hoàng đang ở đâu?
Nam nhân được hồng quang bao phủ tức giận nói:
- Hoàng Thiên Phong, ngươi điên rồi! Nói mê sảng gì vậy?