Bất Diệt Thần Vương

Chương 1323: Âm Bắc tiên trấn




- Thiên lao, thiên lao! Không ngờ lại có người mê choáng được hết thảy chúng nhân trong nhà lao, cứu đi Giải Binh Giáp, còn cứu cả Thỏ Vương? Phòng giam Đại Thiện ta từ lúc nào mà dễ bị phá đi như vậy?

Tam thái tử kinh ngạc nói.

- Ách, đại tướng phụ trách trấn giữ thiên lao ngày đó vừa khéo bận việc không có mặt, lúc này cũng đang bị điều tra!

Tào Hùng giải thích nói.

Tam thái tử gật gật đầu.

- Đúng rồi, hai ngày trước ngươi nói, Tây Môn Tĩnh bái Vương Khả làm thây?

Tam thái tử tròn mắt ngạc nhiên hỏi tiếp.

- Đúng vậy, việc này đang được lan truyền huyên náo khắp nơi, nghe nói hai ngày trước Tây Môn Tĩnh còn đi về nháo một trận, kết quả, bị thừa tướng dùng gia pháp đánh đập một phen, giờ đã ngoan như cún, sáng sớm hôm nay thì bị Vương Khả và U Nguyệt công chúa mang đi! Không biết đã đi đâu!

Tào Hùng thần sắc cổ quái nói.

- U Nguyệt rời khỏi Thiện Thần Đô? Đi cùng Vương Khả? Bọn họ đi đâu?

Tam thái tử hiếu kỳ nói.

- Ta cũng không biết, à, ta nhớ rồi, hai ngày nay Vương Khả chuyên trình tới bái phỏng Trình Bạch Xuyên, còn mang theo U Nguyệt công chúa đi cùng, có lẽ Trình Bạch Xuyên sẽ biết!

Tào Hùng nói.

- Đi gặp Trình Bạch Xuyên? Còn mang theo U Nguyệt? U Nguyệt? Chẳng lẽ, chẳng lẽ... !

Tròng mắt Tam thái tử đột nhiên co rụt lại.

- Tam thái tử, ngài đoán được gì rồi à?

Tào Hùng khó hiểu nói.

Tam thái tử không ngừng đi tới đi lui trong đại điện.

- Lấy tính cách phụ hoàng, không thể cứ vậy mặc cho U Nguyệt cùng theo Vương Khả rời khỏi Thiện Thần Đô, trừ phi là bởi vì Quỷ Thần Kiếm? Đợt thi đình lần trước, Trình Bạch Xuyên nhắc tới tung tích Quỷ Thần Kiếm, chắc là Vương Khả, U Nguyệt tới chỗ Trình Bạch Xuyên để hỏi dò tung tích Quỷ Thần Kiếm!

Ánh mắt Tam thái tử chợt sáng rực lên, kinh hô nói.

- Hả? Quỷ Thần Kiếm?

Tào Hùng lại có vẻ rất nghi hoặc.

- Giành lấy Quỷ Thần Kiếm, sau đó đi tranh đoạt hoàng vị Thi Quỷ hoàng triều? Chắc là vậy rồi, bọn họ đang đi tìm Quỷ Thần Kiếm! Không được, không được, Quỷ Thần Kiếm là của ta, Thi Quỷ hoàng triều cũng chỉ có thể là của ta, con nhãi U Nguyệt này sao có thể kế thừa được?

Tam thái tử thần tình dữ tợn nói.

- Tam thái tử... ?

Tào Hùng lo lắng nói.

~ Trình Bạch Xuyên ở đâu, ta muốn gặp hắn, giờ ta phải đi gặp hắn, nhanh!

Tam thái tử trừng mắt nói.

Âm Sơn nằm ở giao giới giữa Đại Thiện hoàng triều và Đại Ác hoàng triều.

Vương Khả mang theo U Nguyệt công chúa, lúc này đã đi tới dưới chân núi Âm Sơn, đương nhiên, sau lưng còn đi theo bóng đèn là Tây Môn Tĩnh, khiến cho hành trình tuần trăng mật trở nên rất lúng túng.

Lúc này, Vương Khả càng là cơ mặt co quắp nhìn sơn mạch Âm Sơn chạy dài phía xa.

Bởi vì nơi đây, Vương Khả đã từng tới qua!

Lúc mới đi ra từ Thập Vạn Đại Sơn, địa điểm gặp được Vương Hữu Lễ chính là ở ngay phụ cận chỗ này.

Mẹ nó, lách một vòng lại đi vẻ?

Thì ra, Âm Sơn chỉ cách Thập Vạn Đại Sơn một quãng không xa!

Phía sau là một tiên trấn.

- Vương Khả, đây chính là Âm Bắc tiên trấn?

U Nguyệt công chúa hiếu kỳ nhìn về phía tiên trấn cách đó không xa.

- Đúng vậy, không lâu trước đây, ta đi ra từ sơn trại Thỏ Vương, sau đó lần thứ hai gặp được Vương Hữu Lễ ở chính cửa Âm Bắc tiên trấn này. Khi ấy trong tay Vương Hữu Lễ cầm hai chuỗi ngư hoàn, còn ta thì đang nhìn chân dung treo thưởng chính mình được treo trên tường ngoài trấn! Chính là chỗ này, giờ chúng ta lại trở về!

Vương Khả thần tình cổ quái nói.

- Chân dung treo thưởng chính mình?

Ú Nguyệt công chúa nghi hoặc nói.

- Không có gì, thì là Thỏ Tử Đoàn không biết tốt xấu, dán cáo thị treo thưởng ta! Giờ Thỏ Vương đã bị bắt, còn ai dám treo thưởng ta nữa?

Vương Khả nói.

U Nguyệt công chúa gật đầu.

- Bị một đám yêu thú treo thưởng truy sát, ngươi đúng là quá mất mặt!

Ở bên, Tây Môn Tĩnh nhân cơ hội mở miệng trào phúng Vương Khả.

- Nghe chưa, ghi lại, Tây Môn Tĩnh ăn nói bậy bạ, mở miệng châm chọc lão sư, đánh dấu vào sổ, quay về mang cho cha hắn nhìn, cha hắn nói, nếu Tây Môn Tĩnh có chỗ nào bất kính với sư phụ, ghi lại lần nào hắn quất lần đó! Ghi lại, ghi lại, mỗi lần ghi là một trận đòn, không thể bỏ sót!

Vương Khả lập tức quay sang nói với U Nguyệt công chúa.

- Vương Khả, ngươi đừng quá đáng!

Tây Môn Tĩnh tức đến mặt đỏ tía tai, giận trừng Vương Khả.

Có ai làm sư phụ như ngươi không? Ta mới chỉ nói một câu, ngươi liền đã muốn mời phụ huynh?

Thiện Thần Đô, phủ Trình Bạch Xuyên! Thư phòng!

- Lão gia, đã đưa đi Tam thái tử!

Một tên quản gia tiến lại cung kính nói.

- Tam thái tử? Được rồi, dù Tam thái tử có biết được hành trình của Vương Khả thì cũng không ảnh hưởng đại cục, hắn biết thì cứ để hắn biết!

Trình Bạch Xuyên gật đầu nói.

Dứt lời, Trình Bạch Xuyên lại tiếp tục lục lọi đống tranh chữ.

- Đâu rồi? Bức họa kia đâu rồi? Sao lại không có?

Trình Bạch Xuyên vừa tìm vừa nôn nóng kêu lên.

- Lão gia, ngài tìm bức họa nào? Thư phòng này một mực do ta quản lý, đã ném mất vật gì à?

Quản gia thấp thồm nói.

Trình Bạch Xuyên tìm một lúc, thực sự tìm không được mới nhíu mày hỏi:

- Chính là bức chân dung “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam” mà trước đây ta treo trên tường!

Quản gia sửng sốt:

- Lão gia, là bức chân dung ngài tự họa?

- Không sai, là bức đó! Nó đâu rồi? Trước kia ta một mực treo ở chỗ này, mấy ngày trước Vương Khả và U Nguyệt công chúa tới, ta mới lấy xuống, thu vào trên giá sách, tránh miễn bị Vương Khả thấy được! Con người hắn không biết hân thưởng tác phẩm nghệ thuật! Giờ tranh đâu? Ta đặt trên giá sách, sao tìm lại không thấy?

Trình Bạch Xuyên trừng mắt nói.

- Lão gia, lão nô có thể bảo đảm, không ai tiến vào trong thư phòng này, chỉ có lần trước Vương Khả, U Nguyệt công chúa đến một chuyến, ngươi dẫn bọn hắn đến đây nói chuyện một lúc lâu, lão nô còn nhớ, lúc Vương Khả, U Nguyệt công chúa rời đi, còn từ thư phòng cầm theo một bức họa, hình như là ngài đưa cho bọn hắn!

Quản gia nhíu mày nói.

- Đúng là ta đưa cho bọn hắn một bức họa, nhưng đó là chân dung Ma Thần Đại Ác hoàng triều Hoàng Thiên Phong, ta còn làm một tiêu ký hình ngôi sao trên đó, đúng rồi, là tiêu ký giống hệt bức họa đặt trên giá sách kia!