Ông!
Giải Binh Giáp khẽ rung một lúc, rùng mình rồi đột nhiên tỉnh lại.
- Đừng lên tiếng, đừng động!
Người kia lập tức nhỏ giọng kêu lên.
Giải Binh Giáp nhìn người vừa mới đánh thức mình, chỉ thấy đối phương là một nam tử trên thân khoác quần áo ngục tốt, mặt mang khăn đen che khuất dung mạo.
- Ngươi, ngươi là ai2 Vừa nãy ta sao thế?
Sắc mặt Giải Binh Giáp cuồng biến, vội hỏi nói.
- Giải đại nhân, đây là lệnh bài, ta cũng giống như ngươi, ngươi vừa nhìn liền biết!
Nam tử khăn đen đưa ra một chiếc lệnh bài.
Giải Binh Giáp nhìn lệnh bài, tròng mắt bất ngờ co rụt lại:
- Ngươi cũng là... !
- Không sai, ta cũng giống như ngươi, hơn nữa, ngươi ta đều cùng dưới trướng một vị Ma Thần, ta cũng tiềm phục ở Đại Thiện. Thôi ta không nói nhiều nữa, lần này ta dùng thuốc mê choáng ngất chúng nhân bốn phía, ngươi có thể mượn cơ hội rời đi Nam tử khăn đen nói.
- Thả ta đi? Ngươi thả ta đi?
Tròng mắt Giải Binh Giáp sáng lên.
- Không sai, chuyện của ngươi, mặt trên đã biết, Tây Môn Thuận Thủy quá lợi hại, lần khoa cử này lừa gạt hết thảy chúng ta, vậy nên, tội này, ngươi không cần phải gánh một mình! Mặt trên sẽ đưa ra trừng phạt với ngươi, nhưng sẽ không quá lớn, nếu ngươi có thể lập công chuộc tội, vậy thì... !
Nam tử khăn đen trịnh trọng nói.
- Hô, chỉ cần mặt trên không để ta một mình gánh hết trách nhiệm là được, ở phương nam ta còn một ít cơ sở, đa tạ, đa tạ ngươi tới cứu ta!
Giải Binh Giáp cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng nói.
Nam tử khăn đen hít vào một hơi thật sâu, nói tiếp:
- Tuy ta cứu ngươi, nhưng cũng hi vọng ngươi mau chóng trở về phục mệnh với Ma Thần!
- Ta biết, ta biết!
Giải Binh Giáp kích động nói.
Két két két!
Nam tử khăn đen cấp tốc tháo bỏ gông xiềng cho Giải Binh Giáp.
- Huynh đệ, lần này đa tạ ngươi!
Giải Binh Giáp cảm kích nói.
- Đừng khách khí, cứu ngươi cũng là chức trách của ta! Mặt trên có nghe nói qua về tao ngộ của ngươi, bọn họ rất hiếu kỳ đối với cái tên Vương Khả kia, dặn ta cẩn thận điều tra hết thảy tin tức về Vương Khả. Đáng tiếc, sáng sớm hôm nay, Vương Khả, U Nguyệt công chúa, Tây Môn Tĩnh đã ra khỏi thành, cũng không biết đi đâu! Ngươi biết chuyện gì liên quan đến Vương Khả không? Nếu biết thì nói cho ta, ta đố phải mất công tìm hiểu!
Nam tử khăn đen trịnh trọng nói.
- Tư liệu về Vương Khả? Ta có, ở một nơi trong thành, ra ngoài ta sẽ tìm giúp ngươi, là một ít tin báo mật liên quan tới hắn lúc ở Thập Vạn Đại Sơn!
Giải Binh Giáp gật đầu nói.
- Tốt!
Nam tử khăn đen gật đầu.
- Đúng rồi, ngươi nói Vương Khả, Tây Môn Tĩnh, U Nguyệt công chúa rời khỏi Thiện Thần Điện? Bọn họ đi đâu? Ngươi có manh mối nào không?
Giải Binh Giáp hỏi.
- Manh mối thì không, chẳng qua, ta có một cách để truy tung!
Nam tử khăn đen nói.
- Hả?
- Đồ dùng sinh hoạt hàng ngày Vương Khả dùng trong giai đoạn khảo thí, từ ga giường, chén trà bát đũa đều được chúng ta góp nhặt lại, tỉnh luyện ra một chút khí tức Vương Khả, nếu lợi dụng pháp bảo hẳn là có thể truy tung, nhưng không bảo đảm nhất định có thể lùng ra!
Nam tử khăn đen nói.
- Cho ta, cho ta, để ta đi truy tung, ta đi truy!
Giải Binh Giáp kích động nói.
- Ngươi?
Nam tử khăn đen nhíu mày.
- Đúng, ta muốn lập công chuộc tội, chỉ cần bắt được Vương Khả liền có thể lấy công bù tội, Thiện Hoàng coi trọng U Nguyệt công chúa như vậy, nếu cũng bắt được U Nguyệt công chúa, không chừng liền có thể tẩy thoát tội danh, ngoài ra còn có Tây Môn Tĩnh, con trai Tây Môn Thuận Thủy, ta rất hiểu rõ về hắn. Bắt ba người này về Đại Ác hoàng triều, ta sẽ được bình yên vô sự huynh ~ ĐUỌC LÒI:
- Ha ha, cám ơn huynh đệ!
Giải Binh Giáp kích động nói.
- Được rồi, nơi này không nên ở lâu, ngươi nhanh thay quần áo ngục tốt, chúng ta đi mau!
Nam tử khăn đen lập tức lấy ra một thân y phục đưa cho Giải Binh Giáp.
Giải Binh Giáp cấp tốc đổi đồ, đang định rời đi.
Nhưng ngay khi hai người vừa ra khỏi phòng giam.
- Chờ chút!
Một tiếng nói không lớn từ phòng giam nơi xa vọng lại.
- Ai?
Giải Binh Giáp người nam tử khăn đen đồng loạt biến sắc nhìn lại.
Chỉ thấy, Thỏ Vương bị nhốt trong phòng giam nơi xa. Vết thương chồng chất khi xưa đã đỡ nhiều, chỉ là, cặp mắt vẫn sưng vù.
- Thỏ Vương? Ngươi, sao ngươi không hôn mê?
Giải Binh Giáp sầm mặt lại.
- Ta am hiểu nhất là yêu thuật Hồng Nhãn, thuốc mê bình thường vô dụng với ta, vừa rồi lúc sương mù thuốc mê bay tới, ta liền đoán được có người muốn cướp ngục, các ngươi mau thả ta ra! Ta đi cùng với các ngươi!
Thỏ Vương kích động nói.
- Ngươi nói cái gì?
Nam tử khăn đen trầm giọng nói.
- Cứu một người là cứu, cứu hai người cũng là cứu! Các ngươi thả ta đi cùng đi! Như vậy cũng chẳng tổn thất gì.
Thỏ Vương cầu khẩn.
Giải Binh Giáp và nam tử khăn đen thoáng chần chờ.
- Các ngươi không thả ta đi cùng, ta liền hô lên, mặc dù ta bị phong ấn tu vi, nhưng, ta cam đoan có thể gây ra động tĩnh đủ lớn, khiến các ngươi đừng hòng chạy thoát ra được!
Thỏ vương cắn răng nghiến lợi nói.
Giải Binh Giáp nhíu mày nhìn sang nam tử khăn đen.
- Thời gian không nhiều, cùng lắm thì ra ngoài chúng ta tách ra, ai đi đường nấy!
Thỏ Vương gấp gáp nói.
- Được, cùng đi, động tác nhanh chút!
Giải Binh Giáp lập tức phóng tới phòng giam Thỏ Vương.
Nam tử khăn đen lại không tiến đến hỗ trợ, trong mắt chớp qua một tia buồn bực.
Rất nhanh, Thỏ Vương cũng được cứu, ba người nhanh chóng lặng lẽ thoát ra thiên lao.
Phủ Tam thái tử.
Tam thái tử nhìn Tào Hùng đứng ở trước mặt.
- Ngươi nói, hiện tại toàn thành đang lùng bắt Giải Binh Giáp, Thỏ Vương? Bọn họ trốn thoát ra khỏi thiên lao được canh phòng cẩn mật?
Tam thái tử trừng mắt kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, may mà không phải đại lao hình bộ bọn ta, bằng không, lần này ta còn thảm nữa, hiện tại tất cả ngục tốt thiên lao đều bị tóm lại, bị điều tra toàn diện, nghe nói thừa tướng nổi trận lôi đình, ném bể cả chén trà ngày thường yêu thích nhất!
Tào Hùng lòng còn sợ hãi nói.