Tây Môn Tĩnh trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi mới nhân mô cẩu dạng, mẹ nó, lời thế mà cũng nói được?
Tây Môn Thuận Thủy lại lắc đầu:
- Đứa con trai này của ta, thiên phú tu hành tính là không sai, nhưng, đối nhân xử thế quá mức xốc nổi, mỗi ngày ta lại phải bận rộn xử lý chính vụ Đại Thiện, thực sự không có bao nhiêu thời gian dành để giáo dục hắn, cũng không cách nào dạy hắn, ta có thể quản lý toàn thiên hạ, lại không thể quản lý chính con mình, đúng là đáng buồn đáng thán! Vốn ta còn không quá mức để ý, thẳng đến đoạn thời gian này Tĩnh nhi liên lục mấy lần nhã nhào dưới tay ngươi, ta mới tỉnh ngộ ra, Tĩnh nhi mà còn không biết cách làm người, sợ rằng có thể sẽ chết bất cứ lúc nào!
- Cha! Con sao thế được!
Vẻ mặt Tây Môn Tĩnh rất khó coi.
- Đúng vậy, thừa tướng, ngươi quá lời, cái gì mà Tây Môn Tĩnh ngã nhào dưới tay ta? Đó là chúng ta đùa giốỡn thôi, ngươi không cần để ở trong lòng !
Vương Khả lập tức phụ họa nói.
Tây Môn Tĩnh ở bên lại trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, đùa giỡn mà lột sạch hết thảy tiền tài trên người ta, treo ngược lên đánh, còn chụp lại hình ảnh nhục nhã tận hai lần? Nhưng mà, vì không phải bái sư Vương Khả, Tây Môn Tĩnh chỉ còn nước ngắt lỗ mũi, nhận.
- Đúng vậy, đùa giỡn thôi, cha!
Tây Môn Tĩnh lập tức kêu nói.
Tây Môn Thuận Thủy lắc đầu:
- Đùa giỡn? Đó là Vương Khả hiểu chừng mực, đổi lại thành khác thì sao? Ngươi sớm đã chết không biết bao lần rồi!
- Ta!
Tây Môn Tĩnh ngây dại.
- Vương Khả, ta chỉ có mỗi điều kiện này thôi, chỉ cần ngươi đáp ứng, ngươi ta liền không ai nợ ai! Hết thảy những gì ta làm giúp ngươi lúc trước, thậm chí danh phận tọa sư, ta đều không cần, tính là lễ bái sư cho Tĩnh nhi! Ngươi xem... !
Tây Môn Thuận Thủy nhìn Vương Khả nói.
- Cha!
Tây Môn Tĩnh vẫn cứ không tình không nguyện.
- Ngươi im mồm, chỗ này không đến lượt ngươi nói chuyện!
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt quát.
- Ta thu Tây Môn Tĩnh làm đồ đệ? Dạy hắn làm người? Cái này, ngươi nghĩ nhiều rồi? Tu vi ta không cao bằng hắn, làm sao dạy được?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Tùy ngươi dạy thế nào cũng được, ta tin tưởng năng lực ngươi.
Dù cho ngày ngày đánh hắn cũng không sao cả, chỉ cần đánh không chết, ta mặc kệ! Nếu hắn không nghe lời, ngươi cứ nói cho ta biết, ta quất hắn giúp ngươi!
Tây Môn Thuận Thủy nói.
- Cha?
Tây Môn Tĩnh tròn mắt sửng sốt nhìn Tây Môn Thuận Thủy.
Cái này, cái này... đây có đúng là cha ruột ta không? Mặc Vương Khả tùy tiện đánh, chỉ cần không chết là được? Đây, đây là tìm thầy hay là tìm tổ tông cho ta?
- Thừa tướng, ngươi quá coi trọng ta, tại hạ có tài đức gì mà thành thây của lệnh lang! Không chừng ngươi nhìn lầm chỗ nào rồi!
Vương Khả lần nữa khuyên nhủ.
- Ánh mắt ta, trước nay không có chuyện nhìn lầm. Có câu gần mực thì đen gần đen thì sáng, chỉ cần Tĩnh nhi theo ngươi học được một thành hai thành bản lĩnh, ta liền đủ hài lòng!
Tây Môn Thuận Thủy trịnh trọng nói.
- Ta không có bản lĩnh gì cả!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Khoan nói đâu xa xôi, cái tên Trương Chính Đạo kia, năm đó chính là đứa đầu đất, luyện công luyện đến ngu, cũng nhờ trải qua chuyện phụ thân hắn vào tù, hắn mới có biến hóa, mấy năm này đi cùng ngươi càng là như được thoát thai hoán cốt, mặc dù làm việc hành sự còn chưa đủ lão luyện, nhưng cũng không đến nỗi bị người tuỳ tiện đùa bốn trong lòng bàn tay, đây chính là năng lực của ngươi!
Tây Môn Thuận Thủy nói.
- Bản lĩnh không muốn mặt đó của Trương Chính Đạo không phải học từ ta, đó là bản tính của hắn!
Vương Khả tròn mắt nói.
Vương Khả tính là hiểu rồi, Tây Môn Thuận Thủy lách một vòng, dùng đủ loại phương thức uyển chuyển miêu tả, thật ra mục đích sâu xa nhất chính là để Tây Môn Tĩnh học bản lĩnh không muốn mặt từ mình!
Mẹ nó, ta là người có tiết tháo, ngươi sao có thể bôi nhọ ta vậy được?
- Mong ngươi đừng từ chối, vừa khéo, con ta một mực nhắm đến ngươi, ngươi cứ việc lấy danh nghĩa sư phụ giáo dục hắn, chỉ cần đánh không chết là được!
Tây Môn Thuận Thủy nói.
- Cha, ta có thật là con trai ruột của ngươi không?
Tây Môn Tĩnh giương mắt nhìn Tây Môn Thuận Thủy.
Đây là muốn đẩy ta vào hố lửa, chỉ cần đánh không chết là được?
Tại sao?
Vương Khả nhíu mày nhìn Tây Môn Thuận Thủy, hôm nay Tây Môn Thuận Thủy quyết tâm phải muốn để con trai bái ta làm thầy? Rốt cục mình lại thiếu nợ nhân tình hắn, chẳng lẽ phải đáp ứng? Nếu không đáp ứng, sau này hắn ở bên tai Thiện Hoàng quạt gió châm lửa chia rẽ ta và U Nguyệt thì phải làm sao?
Được rồi, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào! Không phải chỉ là nhiều thêm một tên đệ tử thôi sao? Không nghe lời cứ việc đánh, còn sợ cái gì?
- Được rồi, ta sẽ tận lực dạy hắn cách đối nhân xử thế, đương nhiên, cũng phải xem lệnh lang có nguyện ý hay không!
Vương Khả cười khổ nói.
- Bưng trà, bái sư!
Tây Môn Thuận Thủy đột nhiên quét mắt nhìn sang Tây Môn Tĩnh.
- Cha, ngươi, ngươi, ngươi, hắn là Vương Khả, sao ta có thể bái hắn làm thầy?
Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.
Nét mặt Tây Môn Thuận Thủy chuyển lạnh:
- Lời vi phụ nói cũng không nghe? Ngỗ nghịch bất hiếu, ngươi muốn vi phụ phải dùng tới gia pháp?
Con mắt Tây Môn Tĩnh trợn tròn, dùng gia pháp? Vậy chẳng phải muốn đánh chết ta?
Dưới áp lực cường đại từ Tây Môn Thuận Thủy, Tây Môn Tĩnh thần sắc tuyệt vọng bưng lên chén trà nhìn về phía Vương Khả.
- Bái sư thì phải có bộ dáng bái sư cho nên hồn! Vi phụ cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi mà còn không có người dạy, đời này xem như phết Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
Tây Môn Tĩnh tuyệt vọng, cha, ngươi có cần phải để cao Vương Khả vậy không?
Ôm lấy tuyệt vọng, Tây Môn Tĩnh giơ lên chén trà.
- Đệ tử Tây Môn Tĩnh, bái kiến lão sư! Mời lão sư uống trà!
Lúc nói lời này, gân xanh trên trán Tây Môn Tĩnh gồ hết cả lên.
- ÙI Vương Khả tiếp lấy chén trà, uống cạn.
- Được rồi, về sau gửi gắm khuyển tử cho ngươi!
Tây Môn Thuận Thủy hít sâu một hơi rồi nói.
- Thừa tướng khách khí, ta sẽ tận lực!
Vương Khả thần sắc cổ quái gật gật đầu.
- Đứng lên đi!
Vương Khả quay sang Tây Môn Tĩnh mở miệng nói.