Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám quan viên lập tức nghiêm mặt, ứng tiếng.
- Nhìn cũng nhìn rồi, ai đi làm việc của người ấy đi!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám quan viên lại lần nữa đồng thanh ứng tiếng.
Tiếp sau, chúng nhân đồn dập đi ra nghị chính điện.
- Trương Chính Đạo, ngươi đi thăm cha mình đi!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- À, được!
Trương Chính Đạo hưng phấn gật đầu.
Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn lại hai người Tây Môn Thuận Thủy và Vương Khả.
Trên mặt Vương Khả hiện rõ vẻ nghi hoặc, Tây Môn Thuận Thủy làm thế là có ý gì? Gọi bách quan đến nhìn ta nhận quan chứ?
Hắn đang cố ý che chở ta? Tại sao?
- Vương Khả, nếu bản quan nhớ không lầm, lần này bản quan là chủ khảo, hẳn tính là tọa sư của ngươi? Bản quan giúp ngươi cầu thân U Nguyệt công chúa với hoàng thường, khuyên hoàng thượng thành toàn hôn sự giữa hai ngươi, giúp ngươi trở thành tân khoa trạng nguyên, giúp ngươi ép xuống buộc tội từ rất nhiều quan viên, ngươi lại không muốn tới đây bái tạ vị tọa sư này?
Tây Môn Thuận Thủy nhìn Vương Khả bình tĩnh nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, tọa sư? Làm giám khảo chính là thầy của tất cả thí sinh? Còn có thể chiếm tiện nghi vậy à?
Dù có chút không tình nguyện, song lần này có thể khiến Thiện Hoàng đáp ứng hứa hẹn về chuyện U Nguyệt, để U Nguyệt gả cho mình, đúng là may nhờ Tây Môn Thuận Thủy. Đây quả thực là nhân tình không nhỏ, bằng không muốn khiến vị cha vợ nhỏ mọn kia lỏng miệng, không biết còn phải tiêu tốn bao nhiêu là sức lực.
- Lần này quả thực đa tạ Tây Môn thừa tướng thành toàn, xin nhận của ta một lạy!
Vương Khả bước lên trước một bước, cảm kích nói.
- Không cần!
Tây Môn Thuận Thủy lại đột nhiên ngắt lời.
- Hả?
Vương Khả sửng sốt.
Là ngươi muốn ta cảm kích ngươi, giờ ngươi lại không cần?
- Vương Khả, bản quan không cần ngươi cảm kích, ngươi cũng không cần bái ta làm tọa sư, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một chuyện, như vậy ngươi ta liền tính là sòng phẳng, không nợ nần gì nhau!
Tây Môn Thuận Thủy trịnh trọng nói.
- Đáp ứng ngươi một chuyện?
Vương Khả nghi hoặc hỏi lại.
Chẳng lẽ tên Tây Môn Thuận Thủy này muốn gài bẫy ta?
- Tây Môn Tĩnh, đi ra!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
Lập tức, từ thiền điện bên cạnh, Tây Môn Tĩnh trong trạng thái hư nhược lảo đảo đi ra.
- Cha, Vương Khả giam cầm hài nhi, còn cướp đoạt tiền tài, rút sạch máu trong người ta, hôm nay dạo phố còn ồn ào gây sự, sao ngài lại đi giúp hắn!
Tây Môn Tĩnh gấp gáp nói.
- Quỳ xuống!
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt quát.
Tây Môn Tĩnh ngây dại, làm gì? Cha, ta tới đây là để tố cáo, sao ngươi lại bắt ta quỳ?
Nhưng mà, rốt cục uy nghiêm của Tây Môn Thuận Thủy quá thịnh, Tây Môn Tĩnh không dám ngỗ nghịch, lập tức quỳ xuống.
- Hôm qua ngươi nói gì dưới chân núi Anh Hùng Sơn? Tự tiện xông vào tư gia trọng địa, chủ nhân xua đuổi không đi, tính là cường đạo, có thể lập tức chém giết mà không bị buộc tội. Vương Khả chém ngươi, không ai có thể trách được. Song cuối cùng hắn vẫn thả ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu, vu cáo lung tung, ngươi chán sống rồi!
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt nói.
- Cha! Sao ngươi lại đứng về phía hắn?
Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.
Vương Khả ở bên cũng không khỏi hiếu kỳ, Tây Môn Thuận Thủy muốn làm gì? Khổ nhục kế? Nhục mạ con mình để khiến ta lơ là cảnh giác?
- Vương Khả, vừa rồi ta nói, ta giúp ngươi nhiều như vậy, chỉ cần đổi lấy một điều kiện từ ngươi!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Hả? Điều kiện? Tây Môn thừa tướng, ngươi cứ nói trước ta nghe!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Ta muốn ngươi thu Tây Môn Tĩnh làm đồ đệ, để Tây Môn Tĩnh bái ngươi làm thầy!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Cái gì?
Vương Khả la lên thất thanh.
- Cha, ngươi nói cái gì đấy? Ngươi đừng đùa được không, cha!
Tây Môn Tĩnh quỳ trên mặt đất cũng cả kinh kêu lên.
- Ta không đùa, ta muốn ngươi bái Vương Khả làm thầy, ngay bây giời Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
Vương Khả:
E gsý!
Tây Môn Tĩnh:
...
Trong nghị chính điện! Lúc này chỉ còn lại ba người. Vương Khả, Tây Môn Thuận Thủy, Tây Môn Tĩnh!
Tây Môn Thuận Thủy để Tây Môn Tĩnh quỷ xuống bái sư Vương Khả.
- Cha, sao ta có thể bái hắn làm thầy? Cha, có phải ngươi lầm lẫn gì rồi không?
Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.
- Đúng vậy, thừa tướng, ngươi lầm lẫn gì rồi đúng không? Lệnh lang chính là Nguyên Thần Cảnh, ta chỉ là Nguyên Anh Cảnh, ta dạy hắn cái gì? Võ lực, ta không dạy được, tài văn chương, ta cũng đã nói với ngươi về khoa cử lần này rồi, ta chỉ là may mắn, ta không có tài văn chương!
Vương Khả cũng tròn mắt nói.
- Không sai, cha, Vương Khả có thể dạy ta cái gì?
Tây Môn Tĩnh trừng mắt không phục nói.
Ta tới đây là để cáo trạng Vương Khả, làm sao sau cùng lại thành đô đệ của hắn?
- Im mồm!
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt quát.
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ.
- Vương Khả có thể dạy ngươi rất nhiều, vi phụ sớm đã nói với ngươi, trên đời có một loại người gọi là đại trí nhược ngu. Ngươi đừng chỉ nhìn mỗi biểu tượng bên ngoài, chẳng lẽ ánh mắt vi phụ còn không lợi hại bằng ngươi?
Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nhìn Tây Môn Tĩnh.
- Cha, ngươi nói Vương Khả đại trí nhược ngu? Làm sao có thế"
Tây Môn Tĩnh vẫn cứ không phục.
- Câm mồm! Ngu xuẩn!
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt quát.
- Tây Môn thừa tướng, ta cảm thấy, ngươi hẳn nên nghe ý kiến của lệnh lang, hắn nói chưa hẳn đã sai, ngươi cũng đừng quá cố chấp! Ta thực sự không có gì để dạy lệnh lang, ta chỉ là một tên Nguyên Anh Cảnh, làm sao dạy Nguyên Thần Cảnh được?
Vương Khả tiến tới khuyên nhủ nói.
Tây Môn Tĩnh ở bên cổ quái liếc nhìn Vương Khả, tính ngươi có tự biết rõ ràng.
Tây Môn Thuận Thủy lại lắc đầu nhìn sang Vương Khả:
- Vương Khả, ta không cần ngươi dạy hắn tài hoa hay võ công, ngươi chỉ cần dạy hắn làm người là được rồi!
- Dạy hắn làm người? Chẳng lẽ hắn không phải... ?
Vương Khả tròn mắt nhìn Tây Môn Tĩnh.
- Cha, ta có chỗ nào làm không tốt, còn phải cần Vương Khả dạy?
Tây Môn Tĩnh không phục nói.
- Đúng vậy, ta thấy lệnh lang nhân mô cẩu dạng mà, đâu cần ta dạy!
Vương Khả cũng phối hợp nói.