Trên trán tên quan viên lại bộ lập tức rịn ra từng hạt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu.
- Vẫn đứng ngây ra đó làm gì? Bảo Vương Khả không cần dạo phố, cũng không cần đi lại bộ nữa, trực tiếp tới chỗ này!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Hả? Thừa tướng, theo đúng lưu trình, phải đạo phố đến xế chiều!
Lại một tên quan viên lại bộ khác hốt hoảng la lên.
Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nhìn sang.
- Vâng, thuộc hạ đi ngay!
Quan viên lại bộ kia lập tức lui ra ngoài.
Nửa ngày du hành, mặc dù còn có rất nhiều nơi trong Thiện Thần Đô chưa đi, nhưng Vương Khả đã rất mãn ý.
Vương Khả tin tưởng, sau lần cưỡi ngựa tuần hành hôm nay, bách tính toàn thành nhất định sẽ nhớ kỹ đến công ty Thần Vương.
Mặc dù công ty Thần Vương còn chưa bắt đầu doanh nghiệp, nhưng đã được marketing rất thành công.
Lúc này, đang bị nửa đường thì hắn lại được dẫn tới hoàng cung.
- Vương Khả, giờ mới tuyên truyền nửa ngày, thế là xong rồi?
Trương Chính Đạo gấp gáp nói.
- Đủ rồi, đúng là tà môn, ha ha, lần tuần hành này, không ngờ lại thật để ta mang theo biểu ngữ? Đúng là bất ngờ!
Vương Khả cười nói.
- Ách, ngươi có ý gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Theo lý mà nói, ta dạo phố, đúng ra là không thể mang theo biểu ngữ làm quảng cáo, dù nội dung ta viết chỉ me mé cũng không được, ta vốn cũng chỉ thử vận may mà thôi, không ngờ quan viên lại bộ lại cho phép? Chậc chậc!
Vương Khả hoan hỉ nói.
- Hả? Vốn là lại bộ không cho treo biểu ngữ?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, chuyện trọng đại quốc gia, há có thể treo thứ này? Ta chuẩn bị biểu ngữ chỉ là để đám thuộc hạ mang đi theo sau đội ngũ dạo phố, một bên phát truyền đơn, một bên tuyên truyền cho công ty Thần Vương. Không ngờ bọn họ lại cho phép ta treo lên cả bức thư pháp to tướng này, đúng là bất ngờ ngoài ý, ha ha ha... !
Vương Khả cười nói.
- Sao lại cho phép ngươi treo nó lên?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Ta cũng không rõ, chắc là có người nào đó muốn ô miệt thanh danh ta, để ta sau này làm quan bị ô danh liên lụy, nhưng mà, ta căn bản không có ý định làm quan! Hắn đây là đang hại ta ư?
Đang giúp ta thì có! Ha ha ha!
Vương Khả cười nói.
- Tại sao? Sao ta nghe mãi mà không hiểu?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Ngươi xem có tên quan viên nào dám tuyên truyền mình là thương nhân? Dám nói mình đi mở tiệm kiếm tiền không? Đại quan đều sẽ sắp xếp để bao tay trắng len lén đi mở cửa hàng kiếm tiền thay, bởi vì một khi quan viên bị gán nhãn thương nhân, quan uy liền mất hết, còn lưu lại đằng chuôi cho người nắn bóp, ở trên quan trường tất sẽ bị chế ước!
Vương Khả giải thích nói.
- Ý ngươi là, trong lại bộ có người muốn hại ngươi?
Trương Chính Đạo khẽ nhíu mày.
- Vậy mới nói, quan trưởng nước quá sâu, ta không làm quan là quyết định chính xác! Từ chuyện lần này liền có thể nhìn ra, quan viên lại bộ chẳng phải thứ tốt đẹp gì!
Vương Khả gật đầu.
Nơi không xa, mấy tên tiểu quan lại bộ dẫn đường cho Vương Khả nghe được Vương Khả ở sau lưng mắng quan viên lại bộ bọn hắn không phải thứ tốt đẹp gì, cơ mặt ai nấy đều co quắp cả lại, hận không thể lập tức quay đầu liều mạng với Vương Khả. Mẹ kiếp, ngươi được tiện nghi còn mắng chửi bọn ta? Ngươi mới không phải thứ tốt!
Trong hoàng cung! Cửa đại điện nghị chính.
Vương Khả và Trương Chính Đạo đưa mắt nhìn nhau.
- Chuyện gì thế này? Trong hoàng cung, ngăn đám chiến tướng Chiến Thần Điện lại bên ngoài, điều này ta có thể hiểu được, các quan viên triệu kiến trạng nguyên là ngươi, ta cũng có thể hiểu được, nhưng mà, tại sao lại để ta cùng đi với ngươi?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Hai vị, thừa tướng và chư vị đại nhân đã chờ từ lâu, mời hai vị!
Một tên quan viên lại bộ tiến đến thỉnh mời.
Vương Khả không khỏi nghi hoặc, song vẫn cùng theo Trương Chính Đạo bước vào trong nghị chính điện.
Trong nghị chính điện, lúc này đã ngồi đầy quan viên, hàng đầu phía chính bắc đặt hai chiếc ghế thái sư, Tây Môn Thuận Thủy ngồi trên ghế bên phải, ghế bên trái để trống, hai bên bày hai hàng ghế thái sư nhỏ hơn, hiện tại đang có rất nhiều quan viên ngồi chờ sẵn. Đương nhiên, ở trong đó cũng có một ít người quen cũ của Vương Khả, tỷ như Vương Hữu Lễ, Trình Bạch Xuyên, Tào Hùng, thậm chí Tiền Đa Đa cũng có mặt.
Lúc này, tất cả quan viên đều không nói chuyện, mà cùng nhau nhìn lên Tây Môn Thuận Thủy đang uống trà trên ghế thái sư phía chính bắc.
- Tân khoa Trạng Nguyên, Vương Khả? Trạng nguyên dạo phố, cảm giác thế nào? !
Tây Môn Thuận Thủy đặt chén trà xuống, hai mắt khẽ híp lại, nhìn Vương Khả nói.
Tây Môn Thuận Thủy tự nhiên đang muốn nhắc nhở Vương Khả chuyện quảng cáo cho công ty Thần Vương.
Vương Khả cũng nghe ra được, chỉ là, lúc này nên phủi trách nhiệm thì vẫn phải phủi trách nhiệm.
- Cũng không sai, tất cả đều án chiếu theo đúng quy trình của quan viên lại bộ, mỗi hành vi của ta đều báo cáo trước với quan viên lại bộ cả, chỉ tiếc, mới dạo phố nửa ngày, còn chưa quá tận hứng!
Vương Khả cười nói.
Chúng quan viên bốn phía đều đen mặt lại nhìn Vương Khả, cho ngươi dạo phố thêm nửa ngày, mặt mũi quan trường Đại Thiện chúng ta biết để vào đâu?
- Nếu là quan viên lại bộ cho phép, vậy lần sự cố này, lại bộ phải chịu trách nhiệm!
Tây Môn Thuận Thủy nhìn sang đám quan viên lại bộ.
- Thừa tướng bớt giận!
Mấy tên quan viên lại bộ lập tức kinh hãi kêu nói.
Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt, mặt trầm như nước.
- Thông báo chức quan sau này của Vương Khả đi!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Tây Môn..., Tây Môn thừa tướng, đối với chức quan, tại hạ không quá để tâm. Ta nghe nói, hoàng thượng từng dặn ngài về điều kiện ta cưới U Nguyệt công chúa? Không biết có thể nói rõ được không?
Vương Khả vội cướp trước một bước nói.
Chúng quan viên ngạc nhiên nhìn Vương Khả, ngươi thật không hề quan tâm đến chức quan? Lời ngươi nói trước đó khi thi đình là thật?
- Đợi thông báo xong lại nói!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng đáp.
- Nhưng mà... !
Vương Khả còn muốn cự tuyệt.
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói: