Bất Diệt Thần Vương

Chương 1316: Có người giổ trò




Tây Môn Tĩnh hư nhược tỉnh lại.

- Công tử, ngươi đã tỉnh? Quá tốt rồi!

Quản gia kinh hỉ nói.

- Ta trở về, ta trở về? Vương Khả chỉ cho ta chút nước cầm hơi, đáng chết, đáng chết, ngươi cầm đi lô đất Anh Hùng Sơn thì đã sao? Dù ta không chiếm được lô đất kia, ta cũng khiến cửa hàng ngươi không cách nào mở được? Cửa hàng kia của ngươi tên là công ty Thần Vương? Ngươi chọn ngay nghĩa trang để mở? Ta phải khiến ngươi vĩnh viễn làm bạn với nghĩa trang. Để xem xem, ở Thiện Thần Đô ai mới là người có năng lượng lớn hơn. Ta sẽ khiến công ty Thần Vương ngươi tấc bước khó đi, ta sẽ vận dụng hết thảy quan hệ, phong sát công ty Thần Vương, để bách tính Thiện Thần Đô vĩnh viễn không biết tới công ty Thần Vương gì kia! Ta phải khiến ngươi hối hận!

Tây Môn Tĩnh thần tình dữ tợn gần giọng nói.

- Công tử, e là ngươi không hi vọng!

Quản gia ở bên cơ mặt co quắp nói.

- Ngươi không tin nhân mạch của ta? Ta sẽ khiến tất cả thương hội trong thành tập thể phong sát công ty Thần Vương, ngươi tin không?

Tây Môn Tĩnh trừng mắt nói.

- Ách, lấy thân phận địa vị công tử, tự nhiên có thể làm được, nhưng mà, hiện tại hẳn là toàn thành đều biết công ty Thần Vương, không còn kịp nữa rồi!

Quản gia cười khổ nói.

- Tại sao2 Tây Môn Tĩnh khó hiểu nói.

Đúng lúc này, bên ngoài đường phố truyền đến tiếng chiêng gõ bang bang.

- Ách, đội ngũ cưỡi ngựa dạo phố của Vương Khả hẳn là đang đi ngang qua con phố trước mặt chúng ta, hay là, ta dìu công tử đến tầng đỉnh lầu các nhìn xem?

Quản gia kia nói.

- Cưỡi ngựa dạo phố?

Trong lòng Tây Môn Tĩnh bất giác dâng lên dự cảm chẳng lành.

Lập tức, Tây Môn Tĩnh lảo đảo bò lên lầu các.

Phủ thừa tướng có trận pháp thủ hộ, không chỉ người ngoài không cách nào tiến vào, ngoài ra còn có một tầng sương mù khiến bên ngoài không cách nào thấy được bên trong, nhưng, sương mù này rất lạ, có lẽ là bởi vì pháp thuật, người bên trong lại có thể nhìn được ra bên ngoài.

Tức thì, Tây Môn Tĩnh chứng kiến cảnh đội ngũ tuần hành nườm nượp đi qua con phố trước mặt.

Vương Khả cưỡi trên lưng ngựa, tốc độ không chậm, song bởi có rất nhiều dân chúng tranh nhau đến xem, từ xa chỉ trỏ, cảnh tượng huyện náo vô cùng.

Nguyên một đống biểu ngữ càng là khiến Tây Môn Tĩnh hai mắt trợn tròn.

- Công ty Thần Vương? Tại sao? Đám quan viên lại bộ kia mắt mù cả rồi? Trạng nguyên dạo phố, còn cho đánh quảng cáo? Các ngươi đều là tượng gỗ hả!

Tây Môn Tĩnh tức tối mắng.

- Phốc!

Tây Môn Tĩnh tức đến ho ra tiếng, hết cách rồi, Chân Nguyên Huyết bị rút sạch, mặc dù uống nước xong có hồi huyết được chút ít, nhưng mà, giờ có ho cũng hô không ra máu, cũng không thể nhổ nước miếng được.

Trong cơn phẫn nộ, Tây Môn Tĩnh thuận tay túm lấy mảnh ngối trên mái nhà sát bên, hung hăng ném mạnh tới Vương Khả trên lưng ngựa nơi xa.

Bành!

Đột nhiên, mảnh ngói kia bị một bàn tay tiếp lấy, là Mộ Dung Lão Cầu giữa khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc kịp thời chặn lại.

- Là ai? Ai ném mảnh ngói? Trứng thối, rau nát thì cũng thôi, ném mảnh ngói là chết người đấy, lực đạo còn mạnh như vậy, đây là mưu sát, là ai?

Mộ Dung Lão Cấu trừng mắt quét nhìn bốn phía, tìm kiếm người đánh len.

- Công tử, quên đi, tức giận thương thân, ngươi phải trị thương trước cái đã. Một lát là Vương Khả sẽ qua con phố này thôi. Hôm nay hắn dạo phố, sau đó sẽ tới lại bộ nhậm chức, mặc dù nghe lão gia nhắc qua, nói lần này chức quan của Vương Khả lần rất lớn, song rốt cục không thể lớn bằng lão gia được! Ngài có giận dữ thì cũng đợi sau này hãng trút!

Quản gia đi tới khuyên nhủ.

- Chức quan rất lớn? Lớn đến đâu? Trước kia trạng nguyên cùng lắm là chính ngũ phẩm, Vương Khả có thể tới chính ngũ phẩm?

Tây Môn Tĩnh hỏi quản gia.

- Hình như lên tận chính tam phẩm!

Quản gia nói.

- Chính tam phẩm? Không thể nào, hắn chỉ thi khoa cử trúng trạng nguyên mà thôi, làm sao có thể một hơi lên tận chính tam phẩm?

Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.

- Lão nô cũng không biết, khả năng, khả năng còn có nguyên nhân khác!

Quản gia nói.

Tây Môn Tĩnh trừng mắt:

- Không thể nào, không thể, ta phải gặp cha ta, dẫn ta đi gặp cha ta, con người Vương Khả phẩm hạnh không đoan chính, còn coi trạng nguyên dạo phố làm trò đùa, sao có thể cho hắn chức quan lớn vậy được? Không thể! Dẫn ta đi gặp cha!

Tây Môn Tĩnh cả giận nói.

Hoàng cung, trong một gian đại điện nghị sự.

Tây Môn Thuận Thủy và đám quan viên nhìn đống truyền đơn trước mặt.

- Giới thiệu vắn tắt về công ty Thần Vương?

Tây Môn Thuận Thủy thần sắc cổ quái lầm nhẩm nói.

- Thừa tướng, ta không ngờ Vương Khả sẽ len lén bố trí người theo ở phía sau, còn có, đống truyền đơn biểu ngữ này... !

Một tên quan viên lại bộ thấp thỏm nói.

- Vương Khả treo lên biểu ngữ, lại bộ các ngươi mắt mù hết à, hay là cố ý mặc hắn treo?

Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nhìn tên quan viên lại bộ kia.

- Thuộc hạ tra xét không nghiêm, hạ quan nhất định sẽ trách phạt!

Tên quan viên kia đắng chát nói.

Tây Môn Thuận Thủy gắt gao nhìn chằm chằm tên quan viên này một lúc lâu, cuối cùng mới hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:

- Ngươi có ý đồ gì, tưởng rằng bản quan không biết?

- Hạ quan... !

Quan viên lại bộ kia lập tức cúi đầu.

- Đừng giở trò mẻo với ta, còn nữa, nói cho người sau lưng ngươi biết, đây là quan trường Đại Thiện, Đại Thiện chỉ có một vị chủ nhân, chính là Thiện Hoàng! Bất luận kẻ nào đi quá giới hạn dù chỉ một bước, vậy chính là tử tội, dù là thái tử cũng không được!

Đừng tưởng hoàng thượng thường niên ở bên ngoài, có chút người liền bắt đầu động tâm tư! Nói cho hắn, còn đi quá giới hạn nữa, bản quan liền có thể thay mặt hoàng thượng phế hắn!

Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói.

- Vâng!

Tên quan viên lại bộ kia cúi đầu, ngoan ngoãn nói.

- Còn nữa, thân y phục này của ngươi là hoàng thượng ban cho, không phải người sau lưng ngươi ban cho, ngươi ngay cả chủ tử mình là ai đều quên mất? Chỉ cần một ý niệm trong đầu hoàng thượng, liền có thể khiến ngươi không còn gì cả, không ai có thể giữ được ngươi! Người sau lưng kia cũng không giữ được ngươi!

Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói tiếp.

- Hạ quan không dám!