Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Tam thái tử cắn răng, trong lòng hạ định quyết tâm, nói:
- Có, phụ hoàng, ngài không biết, ở Thập Vạn Đại Sơn, Vương Khả còn là Thần Long giáo chủ của Thái Âm Ma Giáo. Người của ta đã tìm hiểu rõ ràng, chân nguyên Vương Khả đen thui như mực, chính là tà ma!
- Người của ngươi đã tìm hiểu rõ ràng? Tam thái tử, Khương Bính, người nào dưới tay ngươi nói ta là tà ma? Ngươi có từng nghĩ qua là hắn là cố ý gài ngươi?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, có gan thì ngươi để chúng ta kiểm tra thử xem!
Khương Bính trừng mắt nói.
- Khương Bính! Lời Vương Khả nói, ngươi không nghe rõ? Hắn đang hồi ngươi, ai báo tin cho ngươi, ai khiến ngươi tin tưởng Vương Khả chính là tà ma, trong khi ngay cả Trần Thiên Nguyên đều không trắc ra?
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Khương Bính sửng sốt nhìn Thiện Hoàng, phụ hoàng, ngươi có ý gì? Sao câu nào của ngươi cũng đứng về phía Vương Khả? Hiện tại Vương Khả vẫn là hạ thần, hắn hỏi cái gì, ta liền phải trả lời cái gì?
- Nói đi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không sai, nói đi!
Thiện Hoàng trầm giọng quát.
Sự ăn ý đến quỷ dị giữa Vương Khả và Thiện Hoàng khiến chúng triều thân trên điện nhìn mà ngây ngốc. Có lẽ, giờ này chắc chỉ có thừa tướng Tây Môn Thuận Thủy là vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hó hé nửa lời.
Khương Bính thấy Thiện Hoàng chất vấn, có chút làm khó liếc nhìn binh bộ thượng thư trong đám quan viên.
Cơ mặt binh bộ thượng thư Giải Binh Giáp co rúm cả lại, mắt lộ vẻ lo lắng, trong lòng nhủ thầm:
- Tam thái tử, ngươi đáp ứng không bại lộ ta, ngươi đừng bán ta!
Là ngươi nói muốn tìm ra cách đối phó Vương Khả, là ngươi nhất định phải muốn đối phó Vương Khả. Ngươi đáp ứng không nói ra ta!
Khương Bính nuốt một ngụm nước bọt, thấy Thiện Hoàng trừng mắt nhìn lại liền không dám nói dối mà khai thẳng:
- Là binh bộ thượng thư Giải Binh Giáp nói cho ta biết!
Hoa!
Bách quan trong đại điện rộ lên tiếng xôn xao. Giải Binh Giáp?
Không phải hắn đối đầu với Tam thái tử ư? Hai người không phải quan hệ không tốt ư? Sao lại nói cho tam thái tử tin tức này?
- Hoàng thượng thứ tội, thần chỉ là có điều suy đoán! Chứ không đám khẳng định!
Giải Binh Giáp lập tức cúi đầu nói.
- Giải Binh Giáp? Theo như trẫm nhớ được, Vương Khả và ngươi không quen không biết? Vương Khả càng là thí sinh do Chiến Thần Điện tiến cử! Ngươi lại vì nguyên do gì mà chạy đến trước mặt Khương Bính nói huyên thuyên? Mục đích của ngươi là gì?
Thiện Hoàng trừng mắt hỏi.
Lúc này, thậm chí không cần Vương Khả mở miệng. Thiện Hoàng đã đứng hẳn về bên chống lưng Vương Khả.
- Thiện Hoàng thứ tội, chủ yếu là trong thời điểm thí sinh cách ly, Vương Khả hai lần đánh nhau ẩu đả, nhiễu loạn thí sinh nghỉ ngơi, thần mới chú ý một chút, trùng hợp trong lúc Tam thái tử cải trang làm thí sinh, lại bị Vương Khả đánh, thế là Tam thái tử mới hỏi dò về Vương Khả, thần nhất thời lỡ lời, nói ra suy đoán của mình, mong Hoàng thượng minh xét!
Giải Binh Giáp lập tức quỳ xuống trình bày.
Nghe Giải Binh Giáp giải thích, chúng nhân mới hiểu được nguyên do.
- Đánh nhau ẩu đả? Vương Khả, ngươi có bị thương không?
Thiện Hoàng tựa hồ có chút căng thẳng hỏi.
Thiện Hoàng vừa mở miệng, Tam thái tử nơi không xa lập tức biến sắc. Phụ hoàng, ta mới là con trai ngươi, ta và Vương Khả đánh nhau, sao ngươi chỉ quan tâm Vương Khả?
- Khiến hoàng thượng phí tâm, ta không sao! Chẳng qua, tam thái tử đã hỏi, vậy ta cũng muốn cho mọi người một công đạo, miễn có người lấy đó làm cớ, ngăn trở ta và U Nguyệt ở chung!
Vương Khả nói.
Dứt lời, Vương Khả vung tay lên, trong lòng bàn tay hiện ra một quả cầu trọc chân nguyên vàng óng ánh.
- Tam thái tử, ngươi nhìn thấy không? Chân nguyên Vương Khả, kim quang lập lòe, chính khí xung thiên, làm gì có hắc khí? Ở đâu có ma khí?
Mộ Dung Lão Cẩu lập tức trừng mắt nói.
Nét mặt Khương Bính cứng lại, quay đầu nhìn sang Giải Binh Giáp.
Lúc này, Giải Binh Giáp cúi đầu, làm gì nguyện ý nói thêm nửa câu, cứ thế đứng im như tượng gỗ!
- Hoàng thượng, ngài thấy đấy, ta và U Nguyệt là một đôi trời đất tạo nên! Mấy lời tiểu nhân vu khống, không thể coi là thật!
Vương Khả thu lại trọc chân nguyên, mở miệng nói.
- Trẫm tin tưởng ngươi!
Thiện Hoàng cười gật đầu.
Khắc này, chúng nhân tập thể cứng họng, đây đâu còn là thi đình, đây là cha vợ con rể gặp mặt vui vẻ hòa thuận, chúng ta còn có thể nói gì? Mẹ nó, đây là thao tác trong hộp tối lớn nhất trong các kỳ khoa cử từ trước tới nay?
- Nếu đã nói đến chuyện đánh nhau lúc trước, vậy ta cũng hiếu kỳ muốn hỏi Tam thái tử xem. Ngày đó tại sao ngươi lại phải muốn đánh ta?
Vương Khả trừng mắt nhìn Khương Bính.
Lúc này, thái độ cha vợ đã quan tâm như thế, hắn không có gì phải sợ hãi. Khương Bính, ngươi không nể mặt ta, vậy đừng trách ta cũng không nể mặt ngươi.
- Hả? Nói đi!
Thiện Hoàng cũng nhìn Khương Bính.
Khương Bính tròn mắt nhìn Thiện Hoàng, hôm nay sao thế này?
Vương Khả nói cái gì, phụ hoàng ngươi liền nghe cái đó? Tại sao?
- Tam thái tử, nếu ta nhớ không lầm, đương thời ta và lão Trình ăn cơm còn kéo ngươi ăn cùng. Chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí định mang ngươi cùng lúc hùn vốn kiếm tiền. Mãi đến khi có người nói thuê Thỏ Tử Đoàn đi thích sát lễ bộ thượng thư Vương Hữu Lễ, ta mới mắng cố chủ của Thỏ Tử Đoàn là tên ngu khuyết, mắng mắng một lúc, ngươi liền đột nhiên nổi giận đánh ta! Ta cứ lấy làm lạ, ta mắng cố chủ của Thỏ Tử Đoàn, ngươi tức giận làm gì? Chẳng lẽ, ngươi chính là cố chủ của Thỏ Tử Đoàn?
Vương Khả trừng mắt nói.
Tam thái tử:
ga!
- Tam thái tử, nếu ta nhớ không lầm, đương thời ta và lão Trình ăn cơm còn kéo ngươi ăn cùng. Chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí định mang ngươi cùng lúc hùn vốn kiếm tiền. Mãi đến khi có người nói thuê Thỏ Tử Đoàn đi thích sát lễ bộ thượng thư Vương Hữu Lễ, ta mới mắng cố chủ của Thỏ Tử Đoàn là tên ngu khuyết, mắng mắng một lúc, ngươi liền đột nhiên nổi giận đánh ta! Ta cứ lấy làm lạ, ta mắng cố chủ của Thỏ Tử Đoàn, ngươi tức giận làm gì? Chẳng lẽ, ngươi chính là cố chủ của Thỏ Tử Đoàn?
Vương Khả trừng mắt nói.
Tam thái tử:
Tài _