Vương Khả nói.
Người đàn ông đeo mặt nạ:
Con mẹ nó, ta học hành cực khổ nhiều năm, vì sao khi thi lại gặp người như ngươi?
- Thật ra, ngươi thi đứng vị trí thứ hai còn có một cái nguyên nhân quan trọng, ngươi biết không?
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Nguyên nhân gì?
Người đàn ông đeo mặt nạ trầm giọng nói.
- Thân phận của ngươi quá thấp! Ngươi giao thiệp quá ít! Chỉ mua được giám khảo cho ngươi mang mặt nạ che đậy! Nếu như thân phận ngươi cao thêm chút nữa, quan hệ lại lớn một điểm, ngươi có thể trực tiếp mua để it! Gian lận trường thi là chuyện rất bình thường! À, không đúng! Nói không chừng ngươi đã mua được giám khảo, chỉ tiếc, ngươi không có đủ tiền, hoặc là thân phận ngươi còn kém chút, cho nên chỉ sắp xếp cho ngươi vị trí thứ hai?
Bỗng nhiên Vương Khả phân tích nói.
Trình Bạch Xuyên:
- Gian lận? Ngươi mới gian lận ấy! Chúng ta đều dựa vào bản lĩnh thật sự để thi!
Người đàn ông đeo mặt nạ trợn mắt nói.
- Có đúng không? Vậy thì thật là đáng tiếc! Dù sao vị trí đệ nhất của ta cũng không phải dựa vào bản lĩnh thật sự! Đến không hiểu ra sao! Giống như có một bàn tay to lớn từ chỗ sâu xa thao túng, ta không muốn vị trí đệ nhất, bàn tay trong bóng tối kia lại nhất định để ta thi được đệ nhất! Ta cũng rất bất đắc dĩ!
Vương Khả lắc đầu.
Hai người:
Vương Khả, ngươi đang đắc chí với chúng ta sao?
Sảnh ăn dành cho thí sinh.
Trình Bạch Xuyên và nam tử mặt nạ cùng lúc giương mắt nhìn Vương Khả.
Trong tối tăm như có bàn tay vô hình thao túng ở sau màn, nhất định phải muốn để ngươi thi được thứ nhất? Tại sao ngươi không đi chết, sao ngươi cứ phải thi được thứ nhất?
- Các ngươi không tin?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, ngươi tại trường thi châm chọc đám giám khảo, chúng ta đều biết! Giờ lại đắc ý với chúng ta làm gì?
Nam tử mặt nạ lạnh lùng nói.
- Ai đắc chí với ngươi? Ta chỉ muốn nói cho ngươi, nếu ngươi cũng muốn thi được thứ nhất, ta có thể giúp ngươi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ngươi giúp ta?
Nam tử mặt nạ tròn mắt.
- Ngươi có muốn thi được thứ nhất không?
Vương Khả trịnh trọng hỏi lại.
- Hừ, thi cử ở Đại Thiện vốn công bằng liêm chính, đâu phải ngươi muốn người nào thứ nhất là có thể thứ nhất?
Nam tử mặt nạ khinh thường hừ nói.
- Ta đã nói rồi, ngươi đừng nghĩ chuyện thi cử này quá nghiêm túc, nó thật sự không quang minh chính đại như ngươi nghĩ đâu.
Trong thi cử, chuyện gian lận vốn không thiếu, chỉ là các ngươi không biết mà thôi!
Vương Khả lắc đầu nói.
Bài thi của mình đều có thể đổi được, thi cử này làm gì còn có cái gọi là công bằng liêm chính?
- Vương Khả, con mắt nào của ngươi nhìn thấy lần thi cử này không công chính?
Nam tử mặt nạ không phục nói.
- Cái đó mà còn cần nhìn? Khoan nói ta, trước nói ngươi đi, ngươi nhìn lại xem, ngươi đều có thể mang theo mặt nạ vào trong trường thi, điều này rõ ràng chính là gian lận, mang theo mặt nạ, ai biết ngươi là ai? Ách, hay là, bản thân ngươi cũng đi thi giúp người khác? Ngươi đang giúp người gian lận?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đánh rắm! Ngươi mới gian lận!
Nam tử mặt nạ trừng mắt nói.
- Lão Trình đều nói, mang mặt nạ chính là không công bằng, ngươi nhìn, chính ngươi liền không công bằng! Sau đó ta còn tận mắt nhìn thấy, chữ trên bài thi đều có thể đổi, thi cử thế này thì còn gì là công bằng nữa?
Vương Khả khinh thường nói.
Nam tử mặt nạ:
x.
- Đúng rồi, vừa nãy ta đã nói đúng? Ngươi thi giúp người khác, bọn họ cho ngươi bao nhiêu tiền? Ngươi có thể giới thiệu giúp ta được không? Ta sẽ chủ động thừa nhận mình đã gian lận ở hai trường khảo thí trước đó, nhường ngươi vị trí số một?
Vương Khả lập tức trịnh trọng nói.
Nam tử mặt nạ:
mua)
Ngươi mới thi giúp!
- Được rồi, được rồi, Vương Khả, ngươi đừng nói gì nữa cả, trường thi này khẳng định công chính!
Trình Bạch Xuyên lắc đầu.
Vương Khả trừng mắt nhìn Trình Bạch Xuyên:
- Một tên thích khách như ngươi thì biết cái mẹ gì!
- Thích khách?
Nam tử mặt nạ nghi hoặc Trình Bạch Xuyên.
Mặt Trình Bạch Xuyên tức thì đen lại:
- Vương Khả, sao ngươi có thể nói mò vậy được? Ta đã bảo rồi, ta không phải thích khách! Còn nữa, không phải vừa rồi ngươi mới nhắc đến Thỏ Vương gì đó? Không phải ngươi nói hắn cũng là thích khách?
Trình Bạch Xuyên lập tức nói lảng sang chuyện khác.
- Thỏ Vương? Ngươi và Thỏ Vương rất quen?
Nam tử mặt nạ híp mắt nói.
- Ngươi cũng biết Thỏ Vương?
Vương Khả ngạc nhiên nhìn sang nam tử mặt nạ.
- Nghe nói qua! Nam tử mặt nạ gật gật đầu.
- À, cũng không có gì, vừa rồi ta và lão Trình đang mắng Thỏ Vương không chuyên nghiệp! Cố chủ của hắn cũng là đứa ngu khuyết!
Vương Khả nói.
- Ngu, ngu cái gì?
Nam tử mặt nạ tròn mắt nói.
- Ngu khuyết! Ngươi không biết, cố chủ của Thỏ Vương thuê Thỏ Vương đi ám sát Vương Hữu Lễ, bị ta đụng phải, ngươi nói tên cố chủ này có phải bị bệnh rồi không?
Vương Khả lắc lắc đầu ra vẻ ghét bỏ nói.
- Sao lại nói hắn bị bệnh?
Nam tử mặt nạ trầm giọng nghi hoặc nói.
- Hắn muốn thích sát người, còn tìm lính đánh thuê? Đây không phải sợ người khác không biết mình làm? Muốn ồn ào cho cả thiên hạ đều biết?
Vương Khả nói.
- Ta nhớ được, Thỏ Tử Đoàn kín mồm kín miệng lắm!
Nam tử mặt nạ trầm giọng nói.
- Nào có ai kín mồm kín miệng? Chỉ là đưa tiền không đủ mà thôi, tên Thỏ Vương kia càng là háo sắc như mạng, đừng nói đưa tiền, chỉ cần đưa một con thỏ cái, nó liền có thể bán sạch cố chủ kia!
Vương Khả khinh thường nói.
- Không, không, không thể nào!
Nam tử mặt nạ trầm giọng nói.
- Có gì mà không thể? Bằng hữu của ta Trương Chính Đạo, hắn biết được Bát Cửu Huyền Công gì đó, tùy tiện biến ra một con thỏ cái, thế là Thỏ Vương kia đến cả tiền quan tài đều móc ra, ngươi còn hi vọng gì ở hắn? Hắn chỉ là lính đánh thuê mà thôi, kín mồm kín miệng chẳng qua là vì uy tín, mà uy tín nói cho cùng cũng chỉ là để kiếm tiền. Bằng không hắn bán mạng đi làm lính đánh thuê làm gì, không lẽ là vì lý tưởng?
Vương Khả trừng mắt phân tích nói.
- Vương Khả phân tích không sai, đã là lính đánh thuê, ngươi tốt nhất đừng hi vọng hắn thực sự kín mồm kín miệng, chỉ cần tiền cấp đủ, không gì dán kín được đâu!