Vì bên trên bài thi của Vương Khả, vẫn còn bút tích của mình, nên càng khiến cho Tây Môn Tĩnh liều lĩnh.
- Đánh rắm, dựa vào cái gì nói Vương Khả gian lận? Chính ngươi đi thi không qua được người khác, liền vu oan người khác sao?
Mộ Dung Lão Cẩu lập tức nhảy ra ngoài.
- Không sai, thừa tướng, tiểu tử kia là con ngươi sao? Các ngươi sẽ không vô duyên vô cố vu oan hãm hại chứ?
Một vị lão binh lập tức kêu lên.
Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày nhìn về phía Tây Môn Tĩnh cách đó không xa:
- Tây Môn Tĩnh, ngươi nói Vương Khả gian lận? Có chứng cớ không?
- Chứng cứ? Giải đại ca, ngươi tới nói đi!
Tây Môn Tĩnh nhìn về phía Giải Binh Giáp cách đó không xa.
Sắc mặt Giải Binh Giáp trở nên cứng đờ, tiểu tổ tông, ngươi lôi ta ra ngoài làm gì? Con mẹ ngươi bị bệnh tâm thần à, ta giúp ngươi nhưng ngươi lại lừa ta? Ngươi không làm quan, không biết gian lận thi cử đáng sợ như nào. Sao ngươi có thể tùy tâm sở dục như thế? Ngươi bảo ta nói? Vậy không phải là muốn ta chết sao?
- Tây Môn công tử, ta không biết vì sao ngươi lại gọi tên ta, nhưng ta muốn nói kỳ thi cuối năm, công bình công chính, tuyệt không tồn tại gian lận, nếu như ngươi tự dưng vu khống ta, đừng trách ta không niệm tình xưa, dù cho ngươi là con trai thừa tướng, bản quan cũng tấu tới Thiện Hoàng, định ngươi tội xem thường triều thần!
Giải Binh Giáp trợn mắt kêu to một tiếng.
Tiếng gào này, càng lộ ra một cỗ hung uy, bay thẳng đến Tây Môn Tĩnh cách đó không xa, để Tây Môn Tĩnh giật mình.
Lần giật mình này, cũng làm cho Tây Môn Tĩnh lập tức thanh tỉnh lại không ít, đúng vậy, ta không thể kéo Giải Binh Giáp xuống nước. Giải Binh Giáp cũng không có khả năng giúp mình.
- Cha, các vị giám khảo, lúc Âm Sơn Chi Chiến xảy ra, Vương Khả còn đang ở Thập Vạn Đại Sơn, làm sao hắn có thể biết rõ Âm Sơn Chi Chiến? Hơn nữa còn bài binh bố trận gianh được đệ nhất, ta là người thứ nhất không phục! Nếu như một người không biết Âm Sơn Chi Chiến giành được đệ nhất, vậy còn công bằng gì để nói?
Tây Môn Tĩnh trợn mắt nói.
- Ngươi đánh rắm, vì cái gì Vương Khả không biết? Chẳng lẽ chúng ta không thể nói cho Vương Khả sao, lão tử tự mình tham gia trận chiến kia, ta giảng còn chưa đủ cặn kẽ à?
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
- Đúng vậy đúng vậy, các vị giám khảo đã chọn ra đệ nhất, chẳng lẽ bởi vì đệ nhất là Vương Khả liền không nhận? Đây không phải chơi xấu sao? Quan văn các ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Một vị lão binh trầm giọng nói.
- Đủ rồi! Nếu còn ồn ào trong trường thi, lập tức cút ra ngoài cho tai Tây Môn Thuận Thủy quát to một tiếng.
Quả nhiên, uy nghiêm của thừa tướng không cho phép nghi vấn, trong nháy mắt, tiếng người đều thấp xuống.
- Lần đại khảo này, dùng dán tên để thi, công bình công chính, nên ai là đệ nhất, thì người đó chính là đệ nhất, bài thi thứ hai này, Vương Khả đứng đầu!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Cha!
Tây Môn Tĩnh lo lắng nói.
- Nơi này không có cha ngươi! Nơi này chỉ có giám khảo và thí sinh, nếu như ngươi lại hung hăng càn quấy, bản quan sẽ huỷ học tịch của ngươi, khiến cả đời ngươi không được tham gia khoa cử!
Tây Môn Thuận Thủy trợn mắt nói.
Tây Môn Thuận Thủy giận dữ mắng mỏ, tất cả mọi người nghe xong chấn động trong lòng, quả nhiên thừa tướng đúng là thừa tướng, đối với con hắn cũng nghiêm khắc như vậy, thật sự để cho người ta bội phục.
Nhưng Tây Môn Tĩnh lại lộ vẻ phiền muộn, ta nói là sự thật, cha!
Ta là con trai ngươi mà, vì sao ngươi đối với ta quyết tuyệt như vậy?
- Tây Môn thừa tướng, cuối cùng Tây Môn Tĩnh cũng là con ngươi, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi không cần tức giận như thế, ta cảm thấy Tây Môn Tĩnh nói rất đúng, các ngươi ở đây tranh luận, sao không hỏi người trong cuộc một chút xem hắn có gian lận hay không?
Vương Khả lập tức mở miệng nói.
Vương Khả vừa mới mở miệng, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.
Tình, tình huống gì vậy? Thừa tướng đã giúp ngươi chứng minh trong sạch, ngươi còn muốn chỉnh hai câu? Còn nữa, Tây Môn Tĩnh đang vu khống ngươi, ngươi lại nói chuyện giúp hắn?
- Vương Khả, ngươi muốn nói gì?
Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày, không hiểu nhìn về phía Vương Khả.
- Lúc đầu, ta không hiểu tại sao giành được đệ nhất, có lẽ ta nên hét to đại phát tài mới đúng, nhưng lần này ta đến Thiện Thần Đô không phải là tới làm quan, ta vì tới tìm bạn gái của ta! Cho nên, vô dục tắc cương! Ta cũng nói thẳng, Tây Môn Tĩnh nói không sai, bài văn này không phải do ta viết!
Vương Khả nói.
Tây Môn Tĩnh:
Giải Binh Giáp:
Mộ Dung Lão Cấu:
Mẹ nó, chúng ta nghe thấy cái gì vậy? Không phải ngươi viết?
- Vương Khả, ngươi nói chuyện phải chịu trách nhiệm?
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Ta là người nói chuyện chịu trách nhiệm, cho nên ta mới nói ra chân tướng, hắn nói không sai, ta gian lận, thế nhưng, ta không muốn gian lận, là có người giúp ta gian lận, bài văn này căn bản không phải do ta viết!
Vương Khả giải thích.
- Vương Khả, ngươi bị váng đầu à, tại sao bài văn này lại không phải do ngươi viết?
Mộ Dung Lão Cẩu lập tức lo lắng nói.
- Không sai, Vương Khả, ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó? Vừa rồi tất cả mọi người đều quan sát, làm sao có thể có gian lận phát sinh?
Giải Binh Giáp trừng mắt kêu lên.
Con mẹ ngươi bị bệnh tâm thần à, được tiện nghi còn khoe mẽ?
Lúc này, ngươi tới vạch trần cái cọng lông!
- Các ngươi không phát hiện sao? Bút tích của bài văn này không phải của ta! Vương Khả lập tức giải thích.
Tất cả mọi người nhìn về phía bài thi của Vương Khả, bút tích là của Tây Môn Tĩnh ư?
- Vương Khả, ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Bút tích làm sao? Thời điểm ngươi thi thử không phải cũng dùng hai loại bút tích khác nhau à? Lúc ấy chúng ta đều biết, ngươi có thể thay đổi bút tích!
Ngươi lôi chuyện này ra nói cái gì?
Trán Giải Binh Giáp toát ra mồ hôi lạnh, khiển trách quát mắng.
- Đúng vậy, Vương Khả, lúc trước ngươi viết Tụng Thiện Hoàng, chẳng phải là hai loại bút tích sao?
Mộ Dung Lão Cầu trợn mắt nói.
Gương mặt Vương Khả khẽ nhăn một cái, Mộ Dung Lão Cẩu, các ngươi giúp ta gian lận, còn dùng bút tích Tây Môn Tĩnh, cái này không phải là cố ý lừa ta sao? Về sau ta bị lộ ra, sẽ bị cha vợ của ta bổng đả uyên ương mất!