- Thế nhưng, ta không thi đâu, bài thi vừa rồi đều là ta đi chép mài!
Vương Khả lộ vẻ kỳ quái nói.
- Yên tâm, không sao, chúng ta tin ngươi!
Một đám lão binh lập tức an ủi.
Hiển nhiên, không có ai tin lời Vương Khả nói. Nghĩ là Vương Khả đang khiêm tốn, hờn dỗi nên lập tức trấn an.
- Các ngươi tin tưởng ta có tác dụng gì? Bây giờ ta muốn rời đi, cái này này gọi là vinh dự mà về, ta mà ở lại vậy sẽ mất mặt xấu hổi Vương Khả trợn mắt nói.
- Sẽ không!
Mộ Dung Lão Cầu trả lời.
Mặt Vương Khả đen lại:
- Làm sao ngươi biết sẽ không chứ? Ngươi cũng không phải ta, làm người, quan trọng nhất là phải hiểu rõ bản thân! Ta rất hiểu bản thân ta! Bài thi đầu tiên này, nếu không phải ta có đồ để chép, ta đã bị Tào Hùng bắt giam vào ngục, kế tiếp, ta chép cũng không vượt qua, đến lúc đó ta phải làm sao?
- Yên tâm, Chiến Thần Điện ở phía sau ngươi, không ai có thể động vào ngươi!
- Mộ Dung Lão Cẩu khẳng định nói.
Mặt Vương Khả tối sầm lại, các ngươi ở sau lưng ta thì có tác dụng chó gì, ta cũng sẽ không thi.
- Không được, không được, ta còn muốn đi tìm bạn gái của ta, không có thời gian rảnh lãng phí ở nơi này!
Vương Khả lập tức lắc đầu nói.
Đám thí sinh ở bên sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, đi thi là lãng phí thời gian? Tìm phụ nữ, lại không phải là lãng phí thời gian?
- Có phải ngươi muốn đi tìm công chúa U Nguyệt không?
Mộ Dung Lão Cấu hỏi.
- Hả? Sao ngươi biết?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Trương Chính Đạo đã bán ngươi, à không, đã mang chuyện ngươi muốn đến Thiện Thần Đô làm gì nói hết với ta rồi!
Mộ Dung Lão Cầu giải thích.
Mặt Vương Khả sầm lại nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Không thể trách ta, lúc trước tách ra với ngươi, ta muốn Mộ Dung Lão Cẩu hỗ trợ tìm ngươi, nên đã nói ra một chút mục đích chuyến này của ngươi!
Trương Chính Đạo lập tức nói.
- Công chúa U Nguyệt một mực bế quan không ra, ngươi không tìm thấy công chúa U Nguyệt đâu, thế nhưng, ta nghe nói, lần Ân Khoa này là muốn tìm thầy cho công chúa U Nguyệt! Cho nên, có khả năng công chúa U Nguyệt sẽ xuất hiện trong cuộc thi tiếp theo!
Mộ Dung Lão Cầu giải thích.
- Cái gì?
Lông mày Vương Khả nhíu lại.
Lần thi thứ hai, có thể gặp được U Nguyệt sao?
- Cho nên... !
Mộ Dung Lão Cầu nhìn về phía Vương Khả.
Thần sắc Vương Khả khẽ động, việc tìm U Nguyệt là quan trọng, vậy thì ở lại đây đi, ta cũng không tổn thất cái gì.
- Vậy thì ta sẽ ở lại tham gia vòng thi thứ hai, nhưng ta đã nói với các ngươi rồi, các ngươi đừng đặt hy vọng quá lớn vào ta, ta không thi được đâu, bài thi hôm nay, cũng chỉ là ta chép của Vương Hữu Lễ, ta không biết thi cái gì hết, nếu như ta thi được trứng vịt, các ngươi cũng đừng ghét bỏ!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ha ha ha, yên tâm, chúng ta sẽ không ghét bỏ!
Mộ Dung Lão Cầu lập tức cười to nói.
Một đám lão binh cũng cười híp mắt, không ai tin Vương Khả không thi được, ngươi không thi được mà bài thi của ngươi lại có thể đạt đệ nhất sao? Nói đùa gì vậy! Chắc chắn là ngươi đang trêu đùa giám khảo, đang trêu đùa Tào Hùng. Chỉ cần ở lại, về sau chúng ta sẽ có vốn liếng để khoác lác.
- Được, vậy bây giờ ta phải làm gì đây?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Về chỗ, chờ lệnh!
Tây Môn Thuận Thủy ở bên trầm giọng nói.
Bỗng nhiên Vương Khả nhìn về phía Tào Hùng.
Tào Hùng biến sắc, trợn mắt giận dữ nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì? Ta đã không nói gì rồi! Ngươi còn muốn trâm trọc ta sao?
- Không phải, lão Tào ngươi đừng vội, ta không trâm trọc ngươi, cũng không trách ngươi, dù sao lời ta nói, các ngươi có tin hay không cũng không còn liên quan đến ta, ta đã nói rõ ràng rồi, cho dù về sau có xảy ra sơ suất, ta cũng không phải gánh trách nhiệm! Là ta muốn cám ơn ngươi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Mặt Tào Hùng đen lại, ngươi vẫn còn ở đó trâm trọc ta?
- Vương Khả, ngươi về chỗ chờ đi!
Mộ Dung Lão Cầu khuyên nhủ.
Vương Khả gật đầu một cái, nhìn về phía vị giám khảo vừa đưa trà:
- Miệng của ta hơi khô, đừng dùng quá nhiều lá trà, vừa rồi ngươi cho hơi nhiều, hãy cho ta một ly ít lá!
Nói xong, Vương Khả đi về phía bàn đọc sách.
Vị giám khảo này trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó, ngươi đang coi ta là người hầu châm trà của ngươi sao?
Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng bởi vì nguyên nhân Tào Hùng và một đám quan văn bị Chiến Thần Điện giễu cợt, vị giám khảo này không muốn làm cho lửa giận tăng thêm, chỉ có thể buồn bực đi lấy thêm cho Vương Khả một ly trà.
Vương Khả ngồi chờ ở dưới mặt trời chói chang.
Lúc trước ghét bỏ vì bị mặt trời chói chang chiếu, bây giờ biết cuộc thi tiếp theo sẽ gặp được U Nguyệt, tự nhiên trong lòng thấy nôn nao, không để ý hoàn cảnh xung quanh.
Hai chân vắt chéo, uống ly trà xanh vừa mới ngâm, nhìn mặt các thí sinh khác đang mồ hôi đầm đìa làm bài kiểm tra, khỏi phải nói, có bao nhiêu hài lòng.
Đương nhiên, thí sinh xung quanh chảy mồ hôi đầm đìa, chủ yếu là do áp lực của Vương Khả mang tới.
Tự nhiên Vương Hữu Lễ đã sớm rời khỏi nơi nhiều chuyện này.
Trên khán đài, đám người Chiến Thần Điện lộ vẻ hưng phấn, chỉ có Trương Chính Đạo là khẽ nhíu mày, lời Vương Khả nói có phải thật hay không?
Khu vực của giám khảo.
- Thừa tướng, mặc dù Vương Khả có văn từ hoa lệ, tài văn chương nổi bật, nhưng có chút quá mức khoa trương, có nên cho hắn tiếp tục nữa hay không!
Một vị giám khảo cau mày nói.
Tây Môn Thuận Thủy uống một ngụm trà, híp mắt nhìn về phía một vạn thí sinh dưới trường thi, không hề để ý đến Vương Khả đang vắt chéo hai chân, trong lòng giống như đang có mục đích khác.
- Không cần làm gì hết, cứ làm từng bước là được!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Vâng!
Cả đám giám khảo ứng tiếng nói.
Mặc dù hiện tại Tào Hùng không dám mở miệng, nhưng vẫn nghi ngờ nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy, người thừa tướng này, cũng không phải là đèn cạn dầu, không có khả năng bởi vì một đám mãng phu của Chiến Thần Điện ồn ào mà thay đổi ý định, lần này Vương Khả hung hăng ngang ngược như thế, sao vẫn để hắn ở đó tùy ý làm càn?