Bỗng nhiên cửa thư phòng phía xa mổ ra.
- Thừa tướng, ti chức cáo lui!
Tiếng một người đàn ông trung khí mười phần từ trong thư phòng truyền đến.
- ÙI Tây Môn thừa tướng nhẹ nhàng lên tiếng.
Chỉ thấy, một người đàn ông mặc quần áo lộng lẫy, từ trong thư phòng đi ra, đồng thời khép cửa thư phòng lại.
Khuôn mặt người đàn ông cương nghị, có một chút ria mép, hai mắt sáng ngời có thần, nhìn qua chính là một người tinh anh nhuệ khí.
Người đàn ông ra khỏi thư phòng, liền về phía bên ngoài. Lúc đi ra nội viện, muốn rời khỏi. Lại nhìn thấy Tây Môn Tĩnh tiến lên đón.
- Giải đại ca?
Tây Môn Tĩnh lập tức cười nói.
Người đàn ông trung niên đặt chân xuống, nhìn thấy Tây Môn Tĩnh, thì mỉm cười:
- Hoá ra là công tử! Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Ta ở đây chờ Giải đại ca!
Tây Môn Tĩnh lập tức khách khí nói.
- Hả?
Giải Binh Giáp hiếu kỳ nói.
- Giải đại ca, ta nhớ trước kia ngươi dẫn ta ra ngoài đi săn, dẫn ta ra ngoài chém yêu, ngươi là huynh đệ tốt nhất của Tây Môn Tĩnh ta!
Tây Môn Tĩnh lập tức bắt chuyện.
Giải Binh Giáp nhìn Tây Môn Tĩnh, mỉm cười, giống như đã nhìn thấu tâm tư Tây Môn Tĩnh vậy.
- Công tử, ha ha, ta biết ý nghĩ của ngươi rồi, nhưng khoa khảo quan hệ đến giang sơn xã tắc Đại Thiện Hoàng Triều, ta cũng không dám tiết lộ đề cho ngươi!
Giải Binh Giáp lắc đầu cười nói.
- Giải đại ca?
Tây Môn Tĩnh lập tức mặt xụ xuống, buồn bực nói.
- Tây Môn Tĩnh, lần này thừa tướng là quan chủ khảo, ngươi cũng không thể để tội danh làm lộ đề lên trên lưng thừa tướng được!
Tây Môn công tử, từ bé ngươi đã đọc sách lợi hại, đương nhiên tu hành càng lợi hại, văn võ song toàn, ta tin tưởng, nhất định ngươi có thể đỗ cao!
Giải Binh Giáp cười khuyên.
Tây Môn Tĩnh vác lấy mặt:
- Ta, ta có chút... !
Giải Binh Giáp đi tới gần, vỗ bả vai Tây Môn Tĩnh:
- Phải tin tưởng mình!
Tây Môn Tĩnh lộ vẻ phiền muộn. Ta không tin tưởng bản thân ta!
So tu hành, ta còn có chút tự tin, so khoa khảo? Ta đã bỏ phí bao nhiêu năm! Ta thật là khó!
Giải Binh Giáp vỗ bả vai Tây Môn Tĩnh, ghé sát tai Tây Môn Tĩnh, nhỏ giọng nói thêm một câu:
- Thoải mái tinh thần, ta sẽ giúp ngươi, đến lúc đó chờ ta!
- Hả?
Tây Môn Tĩnh sững sờ, trợn mắt nhìn về phía Giải Binh Giáp.
- Ha ha ha, Tây Môn công tử, ngươi nhất định phải dùng tâm kiểm tra, đừng làm mất uy danh của thừa tướng!
Giải Binh Giáp cười vang lần thứ hai nói.
Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nhìn về phía Giải Binh Giáp, tình huống gì vậy? Chẳng lẽ vừa rồi ta nghe nhầm sao? Vừa rồi Giải Binh Giáp nhỏ giọng nói muốn giúp ta? Ta không nghe lầm chứ? Tại sao hiện tại Giải Binh Giáp lại để cho ta kiểm tra?
Thời điểm Tây Môn Tĩnh đang nghi hoặc, Giải Binh Giáp lại nháy mắt.
Tây Môn Tĩnh lập tức hiểu, làm sao có thể lớn tiếng nói chuyện này ra? Quốc gia chọn người tài, lại muốn gian lận, một khi bại lộ, vậy sẽ không như bình thường, không cần nói Binh Bộ Thượng Thư như Giải Binh Giáp không đảm đương nổi, ngay cả thừa tướng như cha mình cũng không đảm đương nổi. Cho nên, muốn gian lận, chỉ có thể lặng lẽ làm, không thể để cho người khác biết? Trời biết đất biết ngươi biết ta biết?
- Ha ha ha, được, đa tạ Giải đại ca cổ vũ, nhất định ngày mai ta sẽ đốc hết toàn lực dự thi, không làm cha ta thất vọng, không làm Giải đại ca thất vọng!
Tây Môn Tĩnh kích động nói.
- Tốt! Vậy ta cũng cáo từi Giải Binh Giáp cười cáo từ, Tây Môn Tĩnh cũng vui vẻ đưa tiễn Giải Binh Giáp.
Mặc dù không lấy được đề thi, nhưng Tây Môn Tĩnh nhận được sự hứa hẹn của Giải Binh Giáp, cái này là đủ rồi, tuy Giải Binh Giáp không phải quan chủ khảo, nhưng cũng là một vị giám khảo! Phụ trách thẩm đề, phê sửa! Giải Binh Giáp giúp mình, lần khoa khảo này, còn không phải là mười phần chắc chín sao?
- Công tử, Giải đại nhân đã đi!
Một gã sai vặt lập tức tiến lên phía trước nói.
- Ta biết rồi, ta đưa tiễn Giải đại ca, ha ha, tốt rồi, ta trở về đọc sách, ngày mai phải đi thi rồi, đêm nay ta sẽ cẩn thận đọc sách, nhất định ngày mai phải thi được thành tích tốt!
Tây Môn Tĩnh siết quả đấm nói.
Vừa mới được Giải Binh Giáp hứa hẹn, khẳng định đêm nay Tây Môn Tĩnh hưng phấn không ngủ yên giấc. Tất nhiên, ngủ không được vậy thì hảo hảo biểu hiện, để phụ thân biết mình khắc khổ đọc sách cỡ nào, nỗ lực cỡ nào! Chuyện gian lận, tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào biết.
Đêm nay, không chỉ có Tây Môn Tĩnh trằn trọc. Mà tất cả thí sinh tới tham gia Ân Khoa lần này đều trần trọc trở mình, không biết đề thi ngày mai là cái gì.
Người duy nhất ngủ ngon chỉ có Vương Khả. Vương Khả ra không ra được, còn không bằng ngủ một giấc thật ngon, lại nói, Vương Khả cũng không dự định thi lấy thành tích, lo lắng khoa khảo làm gì? Ta không bị bệnh, chẳng lẽ còn thật sự thi đỗ trạng nguyên hay sao? Ngủ một chút đã.
Thiện Thần Đô, Chiến Thần Điện!
Trương Chính Đạo lo lắng tìm đến Mộ Dung Lão Cầu lần thứ hai.
- Mộ Dung tướng quân, hiện tại phải làm sao?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Cái gì mà phải làm sao? Lần Ân Khoa này, cử hành ở văn miếu, là đại sự khó có được của Thiện Thân Đô, đến lúc đó chúng ta đi xem náo nhiệt một chút?
Mộ Dung Lão Cấu cười nói.
- Lúc này mà ngươi vẫn còn tâm tư đi xem cái Ân Khoa gì đó sao?
Vừa rồi ta đi ra ngoài cửa thành nhìn, thấy người Hình Bộ đang đuổi bắt đào phạm ở bốn phía kìa!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Đuổi bắt đào phạm thì sao?
Mộ Dung Lão Cầu cau mày nói.
- Ta đã cầu kiến Vương Hữu Lễ, hắn nói hắn và Vương Khả tách nhau ra ở ngoài thành, ta còn nghe nói, trước đó có một người mặt mọc đầy mụn đậu, không biết là ai, nhưng người Hình Bộ chẳng cần biết hắn là ai, lập tức động thủ, tiến đến bắt hắn, mặc dù không bắt được, nhưng... !
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Nhưng cái gì?
- Hình Bộ mặc kệ thân phận đối phương, trên mặt có mụn đậu là bắt, gương mặt có mụn đậu, là phương pháp dịch dung đặc biệt của Vương Khải!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Có ý gì?
Mộ Dung Lão Cấu sầm mặt lại.
- Ta đoán, Hình Bộ bắt đào phạm là giả, mục đích thực sự là, Tào Hùng công báo tư thù, muốn bắt Vương Khả!