Đứng ở trên ngọn núi, từ xa nhìn về phía Thiện Thần Đô.
Vương Khả nhìn thấy nơi xa có một khu kiến trúc trên không tràn ngập sương mù màu vàng, trên bầu trời có một đám mây kim sắc, đâm mây kim sắc này hết sức to lớn, dường như to bằng nửa toà Thiện Thần Đô, nhưng bởi vì quá cao, cho nên thoạt nhìn nhỏ nhỏ mà thôi.
Trong thiên địa, giống như có một ít sợi tơ màu vàng tràn vào đám mây kim sắc, tựa như đó là một mảnh biển lớn màu vàng óng, còn vô số sợi tơ màu vàng là dòng suối nhỏ, giống như trăm sông đổ về một biển.
- Vì sao ta có loại cảm giác đám mây kim sắc này rất quen thuộc? đám mây kim sắc này là cái gì?
Vương Khả cau mày nhìn về phía đám mây kim sắc trên bầu trời kia.
- Đó là công đức, công đức hải của Đại Thiện Hoàng Triều! Đại Thiện quản lý thiên hạ, được bách tính kính yêu, tôn kính Đại Thiện Hoàng Triều sinh ra công đức! Mảnh công đức hải này, đại biểu cho quốc vận của Đại Thiện Hoàng Triều!
Đột nhiên một giọng nói vang lên ở sau lưng Vương Khả.
Vương Khả nhìn lên công đức hải to lớn trên bầu trời, suy nghĩ lại chút công đức của bản thân một chút, cái này, căn bản là sự đối lập rõ rệt giữa một cái ao nước nhỏ và một vùng biển rộng!
- Híz-khà- zzz! Công đức hải? Cái này, cái này, cái này là thoải mái khoe của mà! Nhiều như vậy? Làm sao có thể có nhiều như vậy?
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Toàn bộ Trung Thần Châu, chỉ có thiện ác hai đại hoàng triều, có công đức hải khổng lồ như thế, đây là quốc vận, là đại quốc khí tượng!
Đột nhiên thanh âm sau lưng trầm giọng nói.
Vương Khả biến sắc:
- Ta đang sợ hãi thán phục, tại sao lại có lời bộc bạch ở đây?
Vương Khả quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một nam tử tuấn lãng mặc áo trắng đứng ở phía sau, ánh mắt nam tử này có chút cao ngạo, lạnh lùng nhìn công đức vân hải trên bầu trời.
Sắc mặt Vương Khả trở nên cứng đờ:
- Ngươi, ngươi là người nào? Tại sao ngươi lại ở sau lưng ta?
Ngươi đến đây lúc nào vậy?
- Mới vừa rồi, thời điểm ngươi đang nhìn chằm chằm vào công đức hải, thì ta đến!
Nam tử mặc áo trắng trầm giọng nói.
- Ngươi, ngươi có ý đồ gì? Ta không biết ngươi, bỗng nhiên ngươi xuất hiện ở đằng sau ta làm gì? Ngươi, là Nguyên Thần cảnh?
Vương Khả biến sắc.
Lúc này mới đi ra bao lâu, tại sao ở đâu cũng có thể thấy được cường giả Nguyên Thần cảnh vậy?
Người đàn ông mặc áo trắng cúi đầu liếc nhìn Vương Khả:
- Ngươi không biết ta?
- Ta phải biết ngươi sao?
Vương Khả lộ vẻ cổ quái hỏi.
- Ha ha ha, ngươi thế mà không biết ta?
Người đàn ông mặc áo trắng có chút không tin nói.
- Ngươi rất nổi danh sao?
Vương Khả khó hiểu nói.
Người này bị điên hay sao, còn bắt người ta nhận biết ngươi?
- Ta là đệ nhất nhân Đại Thiện Hình Bộ treo giải thưởng, số tiền thưởng cao nhất, đạt ba nghìn vạn cân linh thạch, toàn bộ Đại Thiện Hoàng Triều, có ai không biết Trình Bạch Xuyên ta? Ngươi cố ý làm bộ không biết ta?
Người đàn ông mặc áo trắng trầm giọng nói.
- Ngươi? Số tiền thưởng đạt tới ba nghìn vạn cân linh thạch? Bắt được ngươi, liền có thể lĩnh thưởng ba nghìn vạn cân linh thạch?
Vương Khả trợn mắt sợ hãi kêu lên.
Đây mà là một người sao, đây là một tòa núi linh thạch thì có!
Mặt Trình Bạch Xuyên lộ về cứng đờ nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi nhìn gì vậy? Ngươi còn muốn bắt ta đi lĩnh thưởng?
- Đúng vậy! À không không không, không phải! Ta đang kỳ quái, ngươi đã bị treo giải thưởng, tại sao ngươi lại ở nơi này? Còn xuất quỷ nhập thần đến đằng sau ta? Mấu chốt là ta không nhận biết ngươi! Ngươi dự định tự thú, muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường sao?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên, mong đợi nói.
Trình Bạch Xuyên sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả:
- Ai muốn tự thú? Ta mà tự thú, cũng sẽ không để cho ngươi kiếm lời ba ngàn vạn cân linh thạch này! Tại sao ngươi lại có loại ý nghĩ này?
- Không phải ư, vậy tại sao bỗng nhiên ngươi tìm tới ta? Còn ở chỗ này giải thích sự tình công đức vân hải của Đại Thiện Hoàng Triều cho ta?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Mặt Trình Bạch Xuyên đen lại:
- Ngươi thật sự không biết ta?
- Ta biết ngươi làm gì?
Vương Khả khó hiểu trả lời.
- Ngươi không phải người Đại Thiện Hoàng Triều?
Trình Bạch Xuyên híp mắt nói.
- Làm sao?
Lông mày Vương Khả nhíu lại.
- Hừ, khó trách, ngươi cũng bị treo thưởng tróc nã, hiện tại có nhiều người nhìn chằm chằm ngươi như vậy!
Trình Bạch Xuyên híp mắt nói.
- Ý gì vậy?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Ngươi không biết?
Trình Bạch Xuyên cau mày nói.
- Biết cái gì? Ngươi nói rõ ràng đi, ở đó chơi trò bí hiểm cái gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đại Thiện Hoàng Triều, sẽ sắp tiến hành Ân Khoa, giờ phút này toàn thành giới nghiêm, Hình Bộ càng điều động toàn bộ, tăng cường kiểm tra người ra vào Thiện Thần Đô, tra đường đi và hộ tịch của tất cả mọi người. Bảo đảm không xảy ra sai sót. Mà danh sách Hình Bộ treo giải thưởng càng là quan trọng nhất, ta cũng là đối tượng bọn hắn điều tra trọng điểm, giờ phút này muốn vào Thiện Thần Đô căn bản là không có khả năng!
Trình Bạch Xuyên lộ vẻ khó coi nói.
- Chuyện đó liên quan gì tới ta?
Vương Khả trợn mắt hỏi.
- Ta là người được treo thưởng cao nhất trong danh sách của Hình Bộ, nhưng ta lặng lẽ bắt một tên quan viên của Hình Bộ thẩm vấn mới biết, hoá ra, trong số những người Hình Bộ treo giải thưởng đuổi bắt, ta thế mà chỉ sắp xếp thứ hai, ngươi mới là người xếp thứ nhất!
Trình Bạch Xuyên trầm giọng nói.
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Trình Bạch Xuyên:
- Ngươi nói đùa cái gì vậy, Hình Bộ treo giải thưởng đuổi bắt ta?
Ngươi đánh rắm!
- Hừ, ta không cần thiết nói láo, bất quá, điều tra ngươi rất kỳ quái, ngươi lệnh kiểm soát không ở ngoài sáng, là vụng trộm điều tra, nói cách khác, ngươi không chỉ có là Hình Bộ muốn bắt người đứng hàng thứ nhất, hành tung của ngươi còn nhận không ra người!
Trình Bạch Xuyên cau mày nói.
- Ta? Lặng lẽ điều tra ta?
Sắc mặt Vương Khả trở nên cứng đờ.
- Không sai, ta đã xem qua chân dung của ngươi, Hình Bộ đã phái người giăng lưới ra, không chỉ có ở cửa thành này, mà trong núi rừng, thành trì, tiên trấn ở bốn phía, đều có người của Hình Bộ tiến đến điều tra, bỗng nhiên vừa rồi ta phát hiện ngươi, còn đang cảm giác kỳ quái, tại sao ngươi lại có can đảm, đứng ở vị trí nổi bật như vậy?