- Nhìn xem, nhìn thấy không? Thỏ Tử Đoàn chính là một đám người liều mạng, tùy thời rơi đầu, các ngươi đi làm tiểu đệ cho bọn họ, chỗ tốt không lấy được, đến lúc bị giết sẽ là người thứ nhất! Các ngươi không nương nhờ vào ta, đi theo Thử Vương tới đắc tội ta? Có phải đầu các ngươi có bệnh hay không?
Đám yêu thú lại dao động mãnh liệt.
- Ẩm ầm!
Tại một mảnh phế tích sau khi chiến đấu giữa rừng núi.
Tào Hùng thổ huyết ngã trên mặt đất, giờ phút này cực kỳ suy yếu, thuộc hạ bên cạnh gần như chết sạch, chỉ có năm người đang hấp hối, không còn lực chiến đấu.
Thỏ Vương trợn mắt nhìn về phía Tào Hùng:
- Khổ nhục kế? Người ngươi mai phục đâu?
- Khổ nhục kế cái bà nội ngươi, khổ nhục kế ở đâu ra, vì khổ nhục kế mà ta bị ngươi đánh thành dạng này à? Ta là hình bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều, ta không cần thể diện sao, làm gì có người mai phục ngươi, phi!
Tào Hùng nôn ra một ngụm máu, buồn bực mắng.
Thỏ Vương:
Đúng lúc này, mấy con thỏ yêu nhanh chóng chạy tới.
- Đại vương, đã điều tra rồi, bốn phía căn bản không có người mai phục!
Mấy con thỏ yêu cung kính nói.
Thỏ Vương:
- Lần này ngươi tin chưa, thuộc hạ của ta đều bị ngươi giết sạch rồi, mẹ nó, không phải ngươi đến giết Vương Khả sao? Ngươi giết người của ta làm gì? Ngươi ứng phó ta làm gì? Có phải ngươi bị bệnh hay không!
Tào Hùng trợn mắt tức giận nói.
Gương mặt Thỏ Vương co quắp lại:
- Vậy vừa rồi bảo ngươi đi đối chất, tại sao ngươi không đi? Ngươi đi đối chất không được sao?
- Đối chất cái rắm, nếu ngươi chỉ giết Vương Khả, ta sẽ đi đối chất với ngươi, nhưng ở kia còn có lễ bộ thượng thư Vương Hữu Lễ, ta đi đối chất cái rắm à, chỉ cần ta lộ diện một cái, về sau ta sẽ không có đất đặt chân ở Đại Thiện Hoàng Triều, ta có thể lộ điện sao?
Tào Hùng tức giận mắng.
- Vậy tại sao vừa rồi ngươi không nói, hại ta chết năm tên thủ hạ!
Thỏ Vương trợn mắt nói.
- Ta nói, nhưng ngươi không nghe, ngươi không nghe, ngươi cứ nhất định bắt ta phải đối chất, nhất định ép ta phải thừa nhận mai phục ngươi, nhất định ép ta thừa nhận lừa gạt ngươi, mẹ nó, ta lừa ngươi lúc nào? Ngươi bị Vương Khả lừa gạt, ngươi làm cái gì tin lời hắn nói như vậy! Ngươi có bệnh à!
Tào Hùng trợn mắt mắng.
Thỏ Vương:
- Không phải ngươi tới đối phó Vương Khả sao? Vì sao bỗng nhiên giúp Vương Khả đối phó ta? Thỏ Vương, có phải đầu ngươi có vấn đề hay không! Bất phân thị phi? Con mẹ nó, ta trêu chọc ngươi à? Lần này mang một nhóm người đi ra giết Vương Khả, Vương Khả chưa giết được, kết quả bị ngươi làm cho gần như toàn quân bị diệt, ngươi cố tình sống chết với ta sao?
Tào Hùng phun huyết trợn mắt nhìn Thỏ Vương.
Thỏ Vương:
Đến lúc này, rốt cuộc Thỏ Vương cũng hiểu rõ, Vương Khả chỉ đơn giản là nói càn nói bậy, làm gì có mai phục, căn bản chỉ là đánh rắm!
- Vương Khả nói hắn là phò mã Đại Thiện Hoàng Triều!
Thỏ Vương trầm giọng nói.
- Đánh rắm, hắn nói phải là phải sao? Thiện Hoàng căn bản không cho phép hắn tới gần công chúa U Nguyệt, hắn nói như vậy ngươi cũng tỉn sao?
Tào Hùng quát.
Gương mặt Thỏ Vương co rúm lại:
- Ta biết rồi, ta biết rồi, Vương Khả hắn gạt ta, hắn đáng chết, yên tâm, mặc dù ta giết một chút thủ hạ của ngươi, nhưng đối phó Vương Khả vẫn dễ như trở bàn tay, bên kia có vô số yêu thú đang theo dõi hắn, hắn không chạy thoát được đâu, hắn không chạy thoát được đâu, rống!
- Tất cả Thỏ Tử Đoàn, đi theo ta!
Thỏ Vương quát.
- Rống!
Tất cả thỏ yêu đồng thanh hô một tiếng.
Hiển nhiên, Thỏ Vương biết mình bị Vương Khả lừa, chúng thỏ yêu cũng hiểu mình bị Vương Khả lừa, nên cùng nhau bộc phát ra khí thế hung hăng bay thẳng đến vị trí sơn cốc chỗ Vương Khả.
- Đại vương yên tâm, yêu thú ở các đỉnh núi xung quanh giúp chúng ta trông coi, Vương Khả, Vương Hữu Lễ không chạy được!
Một con thỏ yêu xoa tay nói.
- Hô!
Gần như trong nháy mắt, thành viên Thỏ Tử Đoàn trở về đến vị trí sơn cốc chỗ Vương Khả. Nhưng khi đến sơn cốc, tất cả thỏ yêu đều biến sắc.
Bởi vì, yêu thú trong sơn cốc đều biến mất.
Biến mất?
- Yêu thú đâu? Yêu thú ở các đỉnh núi xung quanh đâu? Đi đâu rồi?
Thỏ Vương trợn mắt nói.
- Chúng ta, chúng ta không biết!
Một đám thỏ yêu trợn mắt nói.
Chỉ có Vương Khả và Vương Hữu Lễ ngồi ở bên cạnh xe ngựa cách đó không xa ôm bụng, còn phu xe thì đang rửa nồi rửa chén ở bên cạnh.
- Ăn thật no bụng!
Vương Hữu Lễ cảm thán nói.
- Đúng rồi! Vương Hữu Lễ, người ngươi nói lúc nào mới đến! Thời gian đã dài như vậy rồi, ngươi sẽ không đùa giỡn ta chứ?
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
- Ai đùa ngươi, cũng sắp đến rồi!
Vương Hữu Lễ lộ vẻ lúng túng nói.
- Sắp tới? Ngươi nói buổi tối đến, lúc này trời đã sắp sáng rồi! Có phải ngươi nhớ lầm thời gian hay không?
Vương Khả trợn mắt nhìn Vương Hữu Lễ.
- Khẳng định chính là đêm nay!
Vương Hữu Lễ khẳng định nói.
- Mẹ nói Vương Khả buồn bực nói.
Trong lúc Thỏ Tử Đoàn đại chiến Tào Hùng, Vương Khả xúi giục một phen, mặc dù không thể làm cho đám yêu thú đi theo Vương Khả, nhưng giờ phút này đám yêu thú cũng sẽ không làm trẻ và nguy hiểm nữa, ai về nhà nấy.
Sau khi xúi giục bầy yêu thú rời đi, đại chiến giữa Thỏ Vương và Tào Hùng cũng gần như kết thúc, lúc này chạy trốn đã có chút không kịp nữa rồi, huống chỉ, chỉ cần mình vừa trốn, sẽ bị bại lộ, nhất định những yêu thú mới vừa rời đi kia sẽ phản ứng lại. Đừng tưởng bầy yêu thú kia đã rời đi, Vương Khả có thể đảm bảo, bọn chúng chỉ bị Vương Khả dọa cho không dám nhúng tay vào trận ám sát trước mắt mà thôi, khẳng định bọn chúng đang núp trong bóng tối nhìn lén, bản thân vừa trốn, bầy yêu thú kia sẽ phản ứng lại, như vậy càng không trốn thoát.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là người Vương Hữu Lễ cầu viện hẹn hội hợp ở chỗ này.
Vương Khả, Vương Hữu Lễ nhét hết một nồi thịt thỏ vào bụng, thì nghỉ ngơi, cách đó không xa, Thỏ Vương mang theo Thỏ Tử Đoàn khí thế hung hăng giết đến.
- Vương Khả, ngươi dám gạt ta?
Thỏ Vương vừa đến liền trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.