Vương Hữu Lễ trợn mắt kinh ngạc nói.
- Vậy thì sao, ta thật vất vả mới nấu xong! Ngươi không ăn thì thôi!
Vương Khả trợn mắt nói.
Vương Hữu Lễ trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng đi đến trước mặt Vương Khả, ngồi xổm xuống cầm một miếng thịt thỏ cay từ trong nồi gặm.
Trong lúc nhất thời, hai người bị cay đến mức đầu đầy mồ hôi.
Gương mặt đám báo yêu, xà yêu, hầu yêu cách đó không xa, nhao nhao lộ ra vẻ co giật.
- Ăn thịt thỏ ngay trước mặt Thỏ Tử Đoàn? Các ngươi, các ngươi thật đúng là... !
Một con yêu thú Nguyên Anh cảnh nhất thời run run không biết nói cái gì cho phải.
- Làm sao, các ngươi cũng muốn ăn?
Vương Khả nhìn về phía đám yêu thú.
Lũ yêu thú sầm mặt lại, không có phản ứng Vương Khả, ngươi không sợ chết, nhưng chúng ta sợ hãi chết.
- Cả đám các ngươi bày ra vẻ mặt gì vậy? Chỉ là thịt thỏ cay mà thôi, sợ đến như vậy làm gì? Đừng sợ, Thỏ Tử Đoàn không dám đụng đến chúng ta đâu, các ngươi cũng vậy, thật vất vả mới tu luyện đến Đan Anh cảnh, cả đám không học điều tốt, lại đi ra học làm trẻ và nguy hiểm với Thỏ Tử Đoàn làm gì, các ngươi không thể có chút tư tưởng tích cực được sao?
Vương Khả nhìn về phía đám yêu thú.
Đám yêu thú:
- Thỏ Tử Đoàn suốt ngày cướp bóc, để đầu ở trên thắt lưng kiếm ăn, hơi không cẩn thận sẽ bay đầu, các ngươi cũng muốn như vậy sao? Một khi các ngươi chết đi, người nhà của các ngươi, à không, yêu nhà* của các ngươi phải làm sao? Các ngươi có nghĩ tới hay không?
yêu nhà = người nhà.
Vương Khả gặm thịt thỏ nhìn về phía một đám yêu thú.
Đám yêu thú:
- Chúng ta là yêu, yêu giới, mạnh được yếu thua, đây chính là mệnh!
Một con xà yêu trầm giọng nói.
- Cái gì mà mệnh với không mệnh, vấn đề là ở các ngươi lựa chọn! Các ngươi lựa chọn đi theo thổ phỉ, vậy cả đời các ngươi chỉ có thể là đàn em của thổ phỉ, nếu như các ngươi lựa chọn đi theo một người vĩ đại, vậy về sau các ngươi cũng có thể dương danh lập vạn, thanh danh hiển hách, đến lúc đó được vạn yêu kính ngưỡng!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Ngươi lừa gạt ai vậy? Chúng ta là yêu, xưa nay nhân tộc không đối xử tử tế với yêu tộc, làm sao chúng ta có thể thanh danh hiển hách, làm sao được vạn yêu kính ngưỡng?
Báo yêu trợn mắt nói.
- Rất dễ dàng, các ngươi có thể đi theo ta! Ta ở Thập Vạn Đại Sơn có hai người thủ hạ, một tên là Xà Vương, một tên là Thử Vương, trước kia bọn họ chỉ có thực lực Kim Đan cảnh, hiện tại đã sắp là Nguyên Thần cảnh, ở dưới tay ta, không ai dám bắt nạt bọn họ, thậm chí bởi vì bọn hắn lập công, ta còn ban Long Hoàng chỉ huyết cho Thử Vương, ta ban Thánh Tử chỉ huyết cho Xà Vương!
Hiện tại bọn họ, dưới một người trên vạn yêu, bọn họ đã xưng vương xưng bá yêu tộc Thập Vạn Đại Sơn, không phải các ngươi không biết chứ?
Vương Khả trợn mắt nói.
Đám yêu thú trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.
Vương Hữu Lễ ở bên cạnh cũng trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi còn muốn xúi giục bầy yêu thú này nghe ngươi hiệu lệnh? Ngươi cũng quá không coi mình là tù binh đi?
- Các ngươi không tin, có thể đi hỏi thăm một chút! Các ngươi không dám đi Thập Vạn Đại Sơn, kề bên này có chút bạch tính tiên trấn, ngươi để bọn hắn đi tìm hiểu giúp các ngươi! Xem Vương Khả ta có nói sai một chữ hay không! Long Hoàng chỉ huyết, Long Hoàng, các ngươi biết đó là khái niệm gì không? Các ngươi nghe nói qua chưa?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Làm sao chúng ta chưa nghe nói qua, hơn hai trăm năm trước ta còn thấy tận mắt Long Hoàng!
Một con xà yêu mở miệng nói.
- Ngươi muốn uống Long Hoàng Huyết sao?
Vương Khả hỏi.
Mắt con xà yêu kia lập tức đỏ lên. Những yêu thú khác cũng là như thế.
- Thủ hạ dưới tay ta, Thử Vương tùy tiện uống! Thịt rồng cũng có thể tùy tiện ăn!
Vương Khả nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi gạt ta!
Xà yêu kia không tin nói.
- Ta lừa không lừa ngươi, ngươi có thể đi nghe ngóng mà, ta gọi là Vương Khải! Ta nói có phải thật hay không! Ta cũng không biết suốt ngày các ngươi bận bịu cái gì, suốt ngày chơi bời lêu lổng, đi theo Thỏ Vương ở đây học làm trẻ và già? Thỏ Vương người ta ăn thịt, nhưng cho các ngươi chỗ tốt gì? Ta đoán, ba dưa hai táo là xua đuổi rồi, cho ngươi ăn thịt rồng sao? Không có! Cho ngươi uống Long Huyết sao? Không có!
Vương Khả quở trách nói.
Một đám yêu thú:
- Thỏ Vương làm sát thủ, không có việc gì thì bốc hơi, các ngươi thì sao? Các ngươi bảo vệ các đỉnh núi xung quanh, nghĩ tới kết cục của bản thân chưa? Vương Hữu Lễ là lễ bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều, ta là phò mã Đại Thiện Hoàng Triều, các ngươi cảm thấy, nếu như chúng ta chết ở chỗ này, Đại Thiện Hoàng Triều sẽ bỏ qua sao? Các ngươi còn có thể tiếp tục sống ở trong này?
Vương Khả trợn mắt quở trách.
Đám yêu thú rối loạn tưng bừng.
- Không có bản lĩnh, đừng học người làm trẻ và già, đi ra lăn lộn sớm muộn gì cũng phải trả giá!
Vương Khả khuyên nhủ.
Đám yêu thú nhìn nhau một cái.
- Được rồi, ta cho các ngươi một cơ hội, ai về nhà nấy, còn nữa, đi tìm hiểu chuyện của ta, tìm hiểu xem Xà Vương, Thử Vương bên trong Thập Vạn Đại Sơn lấy được chỗ tốt gì, về sau cho các ngươi một cơ hội đến nương tựa chỗ ta!
Vương Khả nói thẳng.
Đám yêu thú:
Thời điểm Vương Khả đang tẩy não cho bầy yêu thú, ngọn núi phía xa lập tức truyền đến một tiếng nổ vang.
- Oanh!
- Thỏ Vương, ngươi điên rồi, ngươi ra tay với ta?
Thanh âm Tào Hùng truyền đến.
- Bảo ngươi đi đối chất, ngươi không chịu đi, còn từ chối đủ kiểu, Vương Khả nói không sai, ngươi muốn giết người diệt khẩu đối với ta! Thỏ Vương quát.
- Đánh rắm, chúng ta không phải là đối thủ Thỏ Tử Đoàn ngươi, làm sao có thể giết ngươi được!
Tào Hùng trợn mắt quát.
- Vì vậy ta muốn thử xem, ngươi mai phục sát thủ ở đâu, đi ra!
Thỏ Vương quát.
- Ẩm ầm!
Thỏ Tử Đoàn và người Tào Hùng mang tới lập tức chém giết nhau lần thứ hai.
Vương Hữu Lễ gặm thịt thỏ, giương mắt nhìn đại chiến trên đỉnh núi nơi xa.
- Vương, Vương Khả, bọn họ đánh nhau, ngươi, ngươi, ngươi bốc phét... !
Vương Hữu Lễ sợ ngây người.
Vương Khả cũng không để ý Vương Hữu Lễ, mà nhìn về phía một đám yêu thú tiếp tục khuyên: