Nếu ta động thủ có phải sẽ chạy không thoát không?
- Còn có ai ở đây, trực tiếp xuất hiện đi, ta đã phát hiện ngươi rồi! Muốn ta điểm danh sao? Thể diện của mọi người đều trở nên khó coi!
Hoàng Hữu Tiên bỗng nhiên nhìn tứ phương, lạnh lùng nói.
Hoàng Hữu Tiên đang dùng kế, muốn dụ cường giả bí mật trốn gần đó đi ra. Cho dù không có cũng không sao, ít nhất có thể bài trừ tai họa ngầm, không phải sao?
Nhưng một câu của Hoàng Hữu Tiên lại khiến Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư biến sắc. Bốn phía còn có người trốn? Ai trốn?
Chúng ta đến trước hết, chúng ta sao không biết còn có người?
Hoàng Hữu Tiên là đại lão Nguyên Thần Cảnh, hắn phát hiện quả thật không sai. Nhưng bốn phía này nào có người?
Nhìn nguyên thần của gia gia cách đó không xa, đôi đường huynh đệ này nuốt nước bọt, chẳng lẽ Vương Khả nói thật, gặp hồn ma của gia gia rồi?
- Gia gia, cháu thật thảm quá! Cháu hiện tại bị ức hiếp, người đưa con mấy trăm kiện pháp bảo ứng phó chút đi. Bằng không, dòng dõi duy nhất của lão Trương gia, không, nhóm cháu chắt của lão Trương gia sẽ không còn ai!
Trương Chính Đạo nhất thời kêu rên.
Nói xong, Trương Chính Đạo lần nữa đặt kim nguyên bảo vào trong chậu than, đốt lên.
Hoàng Hữu Tiên: “... !"
Ô Hữu Đạo: *.. ! ° Hai trưởng lão Hắc Bạch: “... !"
Tình huống gì vậy? Ngươi đang nói chuyện, sao bỗng nhiên đốt vàng mã là có ý gì?
Trương Chính Đạo lại phát điên, lần nữa đốt tiền giấy, trong miệng lẩm bẩm gì đó, tạo ra một bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Trương Thần Hư ở bên cạnh, cũng muốn đốt tiếp nhưng lại ngại ngùng, dù sao, đường đường là tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh lại đốt vàng mã cầu quỷ phù hộ, có vẻ hơi mất mặt. Vừa rồi người không nhiều lắm thì thôi đi, hiện tại nhiều người như vậy, ta làm sao làm chuyện mất mặt được?
- Trương Thần Hư, ngươi không đốt sao? Một hồi gia gia cho ta ưu đãi, ngươi đừng giành!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Ta... !
Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ.
Quay đầu, Trương Thần Hư cổ quái nhìn đám người Hoàng Hữu Tiên.
Đám người Hoàng Hữu Hiện hiện giờ đều ngây ngốc, ta, ta chỉ muốn xem thử có người hay không, ngươi lại đốt vàng mã cho Trương Thiên Sư làm gì? Trương Thiên Sư đã chết bao nhiêu năm rồi, hai người các ngươi còn muốn chiêu hồn triệu hồi về? Nhưng không đúng, hoạt động mê tín như vậy, các ngươi hẳn không tin tưởng mới đúng, nhưng các ngươi... !
- Chẳng lẽ, nơi này ẩn núp cường giả liên quan Trương Thiên Sư?
Hoàng Hữu Tiên biến sắc, càng khẩn trương hơn.
- Vương Khả, ngươi trực tiếp để người ẩn núp xuất hiện đi, nếu không, đừng trách ta không khách khí!
Thanh âm lạnh lùng của Ô Hữu Đạo truyền đến từ xa.
Vương Khả trừng mắt nhìn Ô Hữu Đạo, ta vừa rồi chỉ nói lời tăng thêm dũng khí mà thôi, thật sự không được, dẫn các ngươi đi đến chỗ nguyên thần của Trương Thiên Sư, bị nguyên thần Trương Thiên Sư phản phệ, các ngươi thật cho rằng ta có hậu thủ?
- Ô Hữu Đạo, ngươi đều vào không được, đừng đứng đó khoác lác nữa! Còn không khách khí? Đến đi, ta đứng ở đây, ngươi không khách khí cho ta xem!
Vương Khả tự tin.
- Vương Khả, ngươi nghĩ rằng ta nói đùa với ngươi sao, hừ, vì đối phó ngươi, lần này ta phái ra ba phân thân, đi hoàng cung Đại Chu, Đại Thanh, Đại Tử. Ngươi tin hay không, ta chỉ cần có ý niệm trong đầu, liên chém ba đại Quân vương, một ý niệm trong đầu ta có thể khiến bọn họ chết!
Ô Hữu Đạo trừng mắt cả giận nói.
- Phân thân quạ đen kia của ngươi?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không sai, hiện tại đứng ở trong cung điện ba đại hoàng cung, hơn nữa thấy được ba đại Quân vương. Ta muốn bọn họ chết dễ như trổ bàn tay, ngươi nói ta có thể không khách khí với ngươi hay không?
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
- Ô Hữu Đạo, ngươi đừng quá đáng, tranh đấu giữa ta và ngươi thì cứ tranh đấu, họa không hướng đến người nhà, đây là quy củ tu đạo. Hai đạo chính ma cũng không có ai dám phá quy củ này, nếu ngươi dám phá quy củ này, không ai có thể dung thứ ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ha ha ha ha, ngươi sợ rồi?
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
- Sợ cái rắm, ngươi dám thì cứ thử làm xem! Ngươi dám đối phó bọn đại biểu ca ta, ta chặt đầu ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Chặt đầu ta? Ha ha ha, ngươi đến đi! Hiện tại ta liền lấy đầu ba đại Quân vương, dù sao ngươi lập tức sẽ chết, ngươi không phải muốn ta không khách khí cho ngươi xem sao? Tốt, đến đi!
Ô Hữu Đạo cười to nói.
Hoàng Hữu Tiên hí mắt chờ Vương Khả, chờ đợi Vương Khả chật vật ra tay.
Nhưng Vương Khả cũng không động thủ, tươi cười của Ô Hữu Đạo phía xa bỗng nhiên ngừng lại.
- Cái gì, không thể nào?
Ô Hữu Đạo đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Ô sư thúc, làm sao vậy?
Bạch trưởng lão ngạc nhiên nói. Ngươi mới đắc ý một nửa, bỗng nhiên lộ ra về hoảng sợ. Trương Chính Đạo còn đang đốt vàng mã, các ngươi đừng dọa ta!
- Vương Khả, không thể nào, đại biểu ca của ngươi là Nguyên Anh Cảnh?
Ô Hữu Đạo cả kinh nói.
- Cái gì? Vương Khả, đại biểu ca của ngươi là một phàm nhân mà?
Một đám người kinh ngạc nói.
- Không đúng, đại biểu tỷ ngươi cũng là Nguyên Anh Cảnh?
Không thể nào?
Ô Hữu Đạo cả kinh kêu lên.
- Ô Hữu Đạo, ngươi sai rồi đi? Nào có nhiều Nguyên Anh Cảnh như vậy.
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Là thật, tiểu biểu ca của Vương Khả vậy mà cũng là Nguyên Anh Cảnh. Vì sao, vì sao bọn họ đều là Nguyên Anh Cảnh, ba đại Quân vương khu phàm nhân đều là Nguyên Anh Cảnh? Chuyện này không thể nào! Không, không, đầu của ta!
Ô Hữu Đạo cả kinh kêu lên.
- A...
Ô Hữu Đạo bỗng nhiên ôm đầu kêu thảm thiết.
- Ô Hữu Đạo, ngươi sao vậy?
Hoàng Hữu Tiên cả kinh kêu lên.
- Ta nói hắn muốn đi đối phó với đại biểu ca ta sẽ chặt đầu hắn.
Hắn lại không tin, hiện tại tin rồi chứ, Ô Hữu Đạo, đầu phân thân quạ đen của ngươi bị chặt xuống rồi phải không?
Vương Khả hỏi.
Ô Hữu Đạo ôm đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên, thống khổ của phân thân, bản thể đều có thể cảm nhận. Lúc này, Ô Hữu Đạo cảm thấy, ba phân thân quạ đen của mình đều đã chết, đầu toàn bộ bị chặt xuống. Nhìn Vương Khả cách đó không xa, sắc mặt Ô Hữu Đạo khó coi:
- Ngươi nói chặt đầu ta xuống là ngươi để bọn đại biểu ca của ngươi làm sao?