Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Chờ chút, các ngươi đã quên kết cục mỗi lần muốn giết ta rồi sao?
Vương Khả nói.
Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên đột nhiên trầm xuống, đề phòng nhìn tứ phương. Mình muốn giết Vương Khả cũng không phải một hai lần, nhưng vì sao mỗi lần đều thất bại? Nơi này chẳng lẽ còn có mai phục khác?
- Lão Hoàng, ta cảm thấy, chúng ta nên tâm sự đàng hoàng, đừng cứ đánh đánh giết giết cả ngày. Trước kia có hiểu lầm gì, cũng phải nghĩ biện pháp hóa giải. Ngươi nhìn Tiểu Bạch, trước kia có hiểu lầm rất với ta. Nhưng sau khi nói rõ mọi chuyện, quan hệ của ta và Tiểu Bạch đã tốt hơn nhiều. Ta dẫn theo Tiểu Bạch buôn bán lời mấy trăm ngàn cân linh thạch. Còn có Tiểu Hắc, đi siêu thị Thần Vương làm công, cũng buôn bán lời không ít!
Vương Khả nói.
Hoàng Hữu Tiên đột nhiên nhìn Hắc trưởng lão:
- Ai cho ngươi đi làm công? Ngươi lén sau lưng chúng ta đi siêu thị Thần Vương?
Sắc mặt Hắc trưởng lão cứng đờ:
- Sư tôn, con, con cũng là... !
- A nha, việc này ngươi vẫn không biết sao! Nhưng mà biết thì cũng chả sao, đây cũng không phải chuyện lớn gì. Trên đường tu hành khó khăn, mọi người tu luyện đều cần tài nguyên. Ngươi cũng không thể trách Tiểu Hắc. Hắn cũng không muốn ngươi nhọc lòng lo lắng. Nếu không, mượn ngươi mấy trăm ngàn cân linh thạch, ngươi sẽ cho mượn sao.
Vương Khả khuyên nhủ.
“Hừ!” Hoàng Hữu Tiên hung hăng trừng mắt nhìn Hắc trưởng lão.
- Đến đây, đến đây đi, một hồi uống chén trà! Có chuyện gì không thể nói rõ?
Vương Khả nhất thời trở nên khách khí.
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nhìn Vương Khả, ai muốn uống trà với ngươi?
- Vương Khả, ngươi đừng giả mù sa mưa nữa! Hừ, hôm nay, ngươi chạy không thoát!
Ô Hữu Đạo la bên ngoài lĩnh vực thiên sư.
- Ai giả mù sa mưa, ngươi hỏi Tiểu Bạch, ta có dẫn hắn kiếm tiền hay không, có có cắt xén tiền của hắn hay không. Tiểu Bạch hiểu lễ phép, ta đối xử không tồi với hắn, ngươi hỏi đi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Ô Hữu Đạo: *..."
Bạch trưởng lão: “... !
- Vương Khả, ta ở siêu thị Thần Vương của ngươi làm công, nhưng, không phải bị ngươi bức ép sao. Hôm nay ngươi cũng đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi, Trương Lý nhi mà ngươi cũng dám nhúng chàm! Ai cũng không cứu được ngươi!
Bạch trưởng lão lạnh lùng nói.
- Vương Khả, ý của hắn là ngươi không biết kiềm chế chuyện tư, dụ dỗ với Trương Lý nhi!
Trương Chính Đạo nói.
- Ta hiểu rồi, vị hôn phu của tỷ ta để các ngươi đến giết Vương Khảt Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Thối lắm, vị hôn phu của ai, ta căn bản không thừa nhận. Hoàng Hữu Tiên, các ngươi còn dám nghe lời tên khốn kia đến quấy rầy cuộc sống của ta, đừng trách ta không khách khí với các ngươi!
Trương Lý nhi độ kiếp phía xa quát lên.
“Ách?” Đám người Hoàng Hữu Tiên nhìn kén tằm cách đó không xa.
Kén tằm? Mọi người phát hiện, mây đen trong lĩnh vực thiên sư không ngừng đánh lên nó. Nhưng mọi người không nghĩ đến, trong kén tằm này còn có một người!
- Đây, đây là Trương Lý nhi!
Sắc mặt Bạch trưởng lão cứng đờ Thần sắc của Hoàng Hữu Tiên cổ quái:
- Ta hiểu rồi, là lĩnh vực thiên sư trợ giúp suy yếu kiếp huyền quan?
- Hoàng Hữu Tiên, các ngươi có nghe hay không, các ngươi nếu dám giết Vương Khả, ta nhất định khiến các ngươi đền mạng!
Trương Lý nhi trong kén tằm dữ tợn nói.
Hoàng Hữu Tiên nhìn chằm chằm kén tằm, cuối cùng thở sâu:
~ Trương Lý nhi, sao ngươi cứ chấp mê bất ngộ? Đại công tử đã trở thành thái tử Thi Quỷ Hoàng Triều, sắp tới có thể tranh đoạt vị trí nhân hoàng! Đại công tử anh hùng cái thế ngươi lại chướng mắt, lại còn xem trọng phế vật Vương Khả này, ngay cả Nguyên Anh Cảnh cũng không đến, đây là hồ đồ cỡ nào?
- Liên quan cái rắm đến ngươi, ta xem trọng ai, cần ngươi lo sao?
Ta chỉ coi trọng Vương Khả, thế nào, các ngươi nếu dám động hắn, ta sẽ khiến các ngươi chết!
Trương Lý nhi trong kén tằm cả giận nói.
Hai mắt Vương Khả sáng lên, Trương Lý nhi nói, nàng coi trọng ta? Chẳng lẽ mùa xuân tiếp theo của ta lại đến? Ách, ta vì sao phải dùng từ lại?
- Trương Lý nhi, yên tâm, ta không sao, bọn họ không làm gì được ta, nàng độ kiếp đi!
Vương Khả lập tức vỗ ngực nói.
- Vương Khả, ngươi còn khoe mẽ? Muốn biểu hiện trước mặt Trương Lý nhi! Đáng tiếc, vô dụng thôi! Hôm nay, các ngươi mọc cánh cũng đừng mong rời khỏi!
Bạch trưởng lão lạnh lùng nói.
- Tiểu Bạch, người như ngươi thật không có lương tâm, ta không ngại tốn tiền dẫn ngươi đi kiếm tiền, ngươi còn muốn giết ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Thối lắm, ta làm công kiếm tiền, còn không phải ngươi bức ép sao?
Bạch trưởng lão trừng mắt nói.
- Rõ ràng là Hoàng Hữu Tiên bức ngươi, ngươi lại đổ cho ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta, ta, ta, dù sao ta bán máu bản thân, không cầu ngươi giúp ta!
Bạch trưởng lão trừng mắt nói.
- Ngươi thối lắm, không có siêu thị Thân Vương, ngươi bán cái rắm! Ai mua! Nếu không phải ta trả tiền để thuộc hạ chuẩn bị vị trí tốt cho ngươi sao, những công nhân siêu thị Thần Vương này của ta, ai dám cho ngươi tiến vào siêu thị Thần Vương? Ngươi lấy oán trả ơn, là sẽ gặp báo ứng!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta, ta, ta... !
Sắc mặt Bạch trưởng lão trở nên khó coi.
Hiển nhiên không biết phản bác thế nào.
~ Tiểu Bạch, đừng nhiều lời với hắn, cái gì lấy oán trả ơn. Hắn dám giành nữ nhân của đại công tử, cho dù chúng ta không động thủ, người khác cũng đến động thủ. Chúng ta giết hắn, sau này đại công tử sẽ nhớ rõ phần ân tình này!
Hắc trưởng lão nói.
- Các ngươi là bán bạn cầu vinh!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Thối lắm, ai là bạn với ngươi? Chúng ta chỉ có thù với ngươi!
Hắc trưởng lão trừng mắt nói.
- Ai nha, thời gian trước ai lén tìm đến ta làm công, còn lén hỏi ta, có phương thức liên hệ với phú bà hay không. Ta đều đáp ứng tìm cho các ngươi, các ngươi lại trở mặt!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Phương thức liện hệ phú bà?
Hoàng Hữu Tiên ngờ vực nhìn Tiểu Hắc.
- Sư tôn, đừng nghe hắn nói hưu nói vượn! Động thủ đi!
Sắc mặt Hắc trưởng lão nhất thời đỏ lên.
- Một đám phản bội, ta tìm chỗ tốt cho các ngươi phí công rồi!
Hôm nay nếu muối giết ta, cũng đừng trách ta cá chết lưới rách!
Sắc mặt Vương Khả lạnh lùng nói.
Biểu tình của Vương Khả dọa Hoàng Hữu Tiên sửng sốt, không có đạo lý mà, nếu Vương Khả không có chỗ dựa vào, làm sao lại có khẩu khí này? Chẳng lẽ, lần này Vương Khả lại có mai phục? Mộ Dung Lão Cẩu? Tử Bất Phàm? Hay là ai?