Trương Chính Đạo sốt ruột nói.
- Vậy ngươi có thể đi tìm Xà Vương, mời đám xà nhỏ của nó xem có thể giúp ngươi tìm kiếm không?
Vương Khả nói.
“Ách! Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.
Ta sao không nghĩ đến?
- Vậy bây giờ các ngươi ra sao rồi?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Chúng ta tìm mấy ngày cũng không thấy gì, ta lập tức nghĩ đến cổ mộ kia! Dù sao, nơi kia cũng thật tà môn, dựa gần Long Tiên Trấn, ta đề nghị cùng nhau đi nhìn thử! Nói không chừng cổ mộ tà môn kia là nơi chúng ta muốn tìm!
Trương Chính Đạo nói.
- Cổ mộ nào?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Chính là chỗ lúc trước sau khi trộm mộ lấy được một thi thể tà ma! Kết quả tà ma sống lại muốn ăn chúng ta! Sau đó ngươi bị vận rủi quấn thân mười năm đó! Ngươi còn nhớ rõ tà ma kia không?
Trương Chính Đạo nói.
- Ma Thập Bát? Cổ mộ kia? Các ngươi sao lại chạy đến đó? Nơi đó thật loạn mà!
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ách, lúc đó chúng ta nghĩ rằng, ngươi có thể trốn ra khỏi cổ mộ kia, ba Nguyên Anh Cảnh chúng ta đi xuống không chừng sẽ giống như đi chơi, muốn đi xem thử. Kết quả, vừa vào trong đó, giống như rơi vào mê cung, đi không được, bọn họ còn bị nhốt bên trong, ta... !
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Ta có thể đi ra, không có nghĩa là các ngươi có thể đi ra!
Vương Khả trừng mắt nói.
Lúc trước ta chém Ma Thập Bát, Ma Thập Bát sợ hãi muốn chạy trốn nên chỉ ta đường ra, các ngươi đây là muốn chết!
Nói xong, hai người đi vào một cửa động.
Dời đi một tảng đá lớn, nhất thời nhìn thấy một hầm ngầm màu đen.
Nhìn thấy hầm ngầm này, cả người Trương Chính Đạo run run, thần sắc của Vương Khả lại phức tạp, không thể tưởng tượng được trải qua nhiều năm, mình lại đến đây nữa.
- Vương Khả, ta, ta sợ hãi!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Cút đi, sao lúc trước các ngươi đi vào cũng không sợ hãi, hiện tại lại vờ nhát gan trước mặt ta làm gì, là muốn đi phía sau ta sao? Ngươi nằm mơ! Họa là ngươi gây ra, ngươi phải tự mình đối diện!
Vương Khả trừng mắt nói.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:
- Ngươi có tâm lý đồng tình hay không vậy!
- Không có, nhanh lên!
Vương Khả đạp lên mông Trương Chính Đạo.
- Con mẹ nó!
Trương Chính Đạo buồn bực bước vào trong hầm ngầm.
Vương Khả đề phòng đi theo sát phía sau, tuy xác định Ma Thập Bát đã chết rồi, ai biết nơi này còn có cổ quái bất ngờ gì, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Hai người rất nhanh biến mất trong hầm ngầm.
Lúc này, Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo, hai trưởng lão Hắc Bạch cũng đến. Mọi người thấy hầm ngầm đen ngòm trước mặt, sắc mặt khó coi một trận.
- Chuyện quái gì? Tử Bất Phàm đã sắp mở ra phong ấn Long Hoàng, Vương Khả và Trương Chính Đạo còn rảnh rỗi đào mộ?
Ô Hữu Đạo tỏ vẻ cổ quái nói.
- Hầm ngầm này hình như rất sâu, thần thức cũng không thể tra xét, có nên đi vào hay không?
Ô Hữu Đạo hỏi.
- Đến cũng đến rồi, sao có thể bỏ đi? Vương Khả khó lắm mới ở một mình, lúc này không giết, còn đợi đến khi nào? Chỗ đại công tử, làm sao bàn giao?
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Được!
Mọi người gật đầu, đạp chân tại chỗ, xâm nhập vào trong hầm ngầm.
Trong hầm ngầm tối om. Nhưng khi đi một lát, sẽ có ánh sáng lập lòe.
- Vương Khả, ngươi xem, đây là ba lối rẽ!
Trương Chính Đạo nói.
- Phí lời, ngươi cũng không phải lần đầu tiên đến, cổ mộ này giống tên điên, còn có mê cung, mười mấy năm trước chúng ta không phải đã từng đi rồi sao, tiếp tục đi đi!
Vương Khả thúc giục.
- Hay là ngươi lên phía trước?
Trương Chính Đạo nhìn Vương Khả.
- Ngươi không phải mới từ bên trong chạy ra ngoài sao? Còn sợ cái rắm gì!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta sợ còn có tà ma, còn có yêu thú!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
~ Tin ta đi, đã không còn nữa. Lần trước tà ma đã bị ta làm thịt rồi, yên tâm!
Vương Khả nói.
Vương Khả vừa mới nói xong.
Gừi Giống như có mãnh thú đánh tới, nháy mắt cắn cánh tay của Trương Chính Đạo.
- A, a, a, đây là thứ gì, Vương Khả, ngươi không phải nói đã không còn sao? Đây là thứ gì? Tên khốn, chết cho ta!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
Am!
Nhất thời Trương Chính Đạo đánh bay con mãnh thú kia ra ngoài, đánh lên vách động, ngã mạnh một cái, máu tươi văng khắp nơi.
- Cái gì vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Cổ mộ này sao còn có những đồ vật này?
Trương Chính Đạo nuốt nước bọt đi về phía trước, lại nhìn thấy một con chuột thật lớn. Con chuột bị chặn đường đi, không thể nhúc nhích, nhưng hai mắt đỏ ngầu, giống như xem người như đồ ăn. Chẳng những nhe răng trợn mắt với hai người, hơn nữa con chuột này không có da, huyết nhục đều lộ ra ngoài, thậm chí lộ cả xương cốt, hung ác vô cùng, trông thật khát máu.
- Đây là cái quái gì? Trò chơi tang thi chuột sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chuột thi quỷ?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Chuột thi quỷ? Chuột thi quỷ gì?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, quỷ khí, thi khí tung hoành, ở một nơi ít thuần âm, bị quỷ khí, thi khí, âm khí nhiều năm vờn quanh, sẽ ngưng kết ra ít tinh hoa thi quỷ. Những tỉnh hoa thi quỷ này nếu bị yêu thú hấp thu, có thể khiến thân hình yêu thú trở nên vô cùng mạnh mẽ, không sợ đau, không sợ chết, biến thành đám chiến binh giết chóc, hướng đến vô địch. Đương nhiên cũng biến thành táo bạo khát máu, lục thân khó nhận! Chỉ có số ít yêu thú có thể bảo trì thanh tỉnh!
Trương Chính Đạo giải thích.
- Tinh hoa thi quỷ? Đây là vật hại yêu thú hóa thành tang thi sao!
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Không, ngươi không hiểu, tinh hoa thi quỷ không chỉ không hại yêu thú mà còn biến yêu thú trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Là bảo vật vô số yêu thú tranh đoạt. Bởi vì mỗi một yêu thú đều tự tin mình nhất định có thể bảo trì thanh tỉnh! Chỉ cần thanh tỉnh sẽ trở thành đại yêu vương!
Trương Chính Đạo nói.
- Tinh hoa thi quỷ là vật tốt sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Nhưng, Thập Vạn Đại Sơn sao lại có tỉnh hoa thi quỷ? Ỗ ngoại giới là tài nguyên khoáng sản cần quản chế! Mua cũng mua không được!
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
- Tài nguyên khoáng sản cần quản chế? Trân quý như vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.