- Long Hoàng ra ngoài, nhất định phong thưởng bốn phía, lúc đó, sẽ không thiếu ưu đãi của ngươi!
Tử Bất Phàm nói.
- Ha ha, vậy là tốt rồi!
Hai mắt Vương Khả nhất thời sáng lên. Không chiếm được bao nhiêu tiền, làm trùm dầu mỏ cũng tốt rồi!
- Ký hiệu của máu chúng sinh nhất định có thể phá vỡ phong ấn.
Lúc này, chỉ bảo hộ nơi này, không được để bất kỳ ai quấy rầy, hết thảy chờ Long Hoàng ra ngoài rồi nói sau!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- ÙI Hai người đáp lời.
Ký hiệu phía dưới không phải tay mơ vẽ ra.
Vương Khả tự biết Long Hoàng sắp thoát ra ngoài, cũng biết tòa cao ốc Thần Vương sắp gặp tai ương, nhất thời đi xuống lầu an bài thủ hạ rút lui.
Cũng may, Đồng An An làm việc hiệu quả, hết thảy đều diễn ra ngăn nắp.
- Đồng An An?
Vương Khả kêu lên.
- Dạ thưa, ông chủ!
Đồng An An lập tức tiến vào.
- Nhìn thấy bọn Trương Chính Đạo không?
Vương Khả nhíu mày nói.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư mang theo Trương Lý nhi đến Long Tiên Trấn tìm bảo tàng. Thời gian đã qua bao lâu rồi, bọn họ tìm được chưa, người đâu rồi?
- Hơn một tháng trước, giống như nhìn thấy bọn họ tìm thấy cái gì ở Long Tiên Trấn, nhưng rất nhanh không có tin tức, ta đã an bài người tìm hiểu, bọn họ giống như biến mất rồi!
Thần sắc Đồng An An cổ quái nói.
- Biến mất? Sao lại biến mất?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Tìm một bảo tàng mà thôi, cần thần bí vậy sao?
Ngay lúc này, mấy tà ma mang theo người áo đen đi đến.
- Các ngươi sao lại đến đây?
Đồng An An ngờ vực nhìn mấy tà ma.
- Là ta, ta mời bọn họ lặng lẽ đến!
Trong hắc bào truyền đến một thanh âm.
- Trương Chính Đạo?
Vương Khả trừng mắt nói.
Tiểu tử ngươi không sợ chết sao? Trên lầu có giáo chủ Ma giáo và Đường chủ, trước kia ngươi không phải rất sợ chết sao, lúc này sao lại bất ngờ xông vào.
- Vương Khả, mau, mau cứu người! Bọn Trương Lý nhi, Trương Thần Hư không ra ngoài được!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Tình huống gì? Ta còn đang phải mở phong ấn, cứu Long Hoàng ra ngoài, đang lúc mấu chốt, các ngươi đùa giỡn cái gì?
Một tháng này, các ngươi đi đâu vậy?
Vương Khả trừng mắt ngờ vực nói.
- Còn không phải bào tàng của gia gia ta, chúng ta không nghĩ đến khó chơi vậy, chúng ta bị nhốt một tháng, bởi vì ta có bảo vật mới may mắn trốn thoát, hai người bọn họ thì thảm rồi!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Bảo vật gì? Ngươi không phải chỉ là một tên Thiếu Âm Phiến, ở Thiên Lang Tông xây dựng đại trận thôi sao? Sao lại có bảo vật rồi?
Vương Khả trừng mắt.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, - Có thể đừng để ý ta hay không, trước tiên để tâm đến chuyện của Trương Thần Hư, Trương Lý nhi đi, bọn họ còn bị nhốt kìa!
- Ách, ngại qua, thói quen nghề nghiệp! Ngươi nói bọn họ bị nhốt rồi? Có ý gì? Các ngươi không phải ở Long Tiên Trấn đào hầm, gặp phải Long Hoàng rồi chứ?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
Trong Long Tiên Trấn, trong một khách điếm!
Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo, hai trưởng lão Hắc Bạch nhìn chằm chằm xung quanh tòa cao ốc Thần Vương số hai.
Vô số tà ma trông coi, vô số ký hiệu của máu chúng sinh ở trên đại địa.
- Tử Bấ Phàm, Chu Hồng Y, Vương Khả đều ở đại lâu?
Điền Sư Trung hí mắt nói.
- Sư huynh, ta nghe nói, bọn họ sắp mở ra phong ấn, thả Long Hoàng ra, chuyện lớn như vậy... !
Hoàng Hữu Tiên lo lắng nói.
- Không liên quan đến chúng ta, trong thư ta gửi cho phụ thân Trương Lý nhi cũng nhắc tới chuyện này. Đây là chuyện hắn phải lo lắng mới đúng! Hơn nữa, phong ấn của Trương Thiên Sư nào dễ phá như vậy?
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Đúng vậy!
- Nhìn kỹ vào, hôm nay có thể sẽ có động tĩnh lớn!
Điền Sư Trung cười lạnh nói.
- Động tĩnh lớn gì?
Hoàng Hữu Tiên khó hiểu nói.
- Ngoài chúng ta còn ẩn giấu một Nguyên Thần Cảnh nữa!
Điền Sư Trung hí mắt nói.
- Còn có một người? Ai?
Hoàng Hữu Tiên hiếu kỳ nói.
- Long Huyết!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Hả?
Mọi người kinh ngạc nói.
~ Trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi! Chúng ta phải làm ngư ông này, làm cho bọn họ tranh đấu, tranh đến ngươi chết ta sống là tốt nhất!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Được lắm!
Một người đáp lời.
- Đó là... Vương Khả? Vương Khả cùng tên mập kia đi ra khỏi tòa cao ốc Thần Vương số hai rồi!
Ô Hữu Đạo đột nhiên nhíu mắt lại, kinh ngạc nói.
- Hửm?
Mọi người tỏ về ngờ vực. Nhìn thấy Vương Khả và một tên mập mặc hắc bào lén lút đi ra khỏi tòa cao ốc Thần Vương.
- Tên mập kia là Trương Chính Đạo!
Bạch trưởng lão đột nhiên nhíu hai mắt lại.
- Hả?
Hắc trưởng lão hiếu kỳ nói.
~ Ta nhớ rõ, lúc ta và Ô sư thúc bị giam giữ ở tòa cao ốc Thần Vương số một, Trương Chính Đạo thẩm vấn chúng ta rất lâu, hình thể của hắn, ta nhớ rõ rành mạch!
Bạch trưởng lão nói.
- Sắp mở ra phong ấn rồi, hai người bọn họ muốn đi đâu?
Ô Hữu Đạo kinh ngạc nói.
Sắc mặt của Điền Sư Trung trở nên cổ quái.
- Sư huynh, chỗ đại công tử cần công đạo, Vương Khả rốt cuộc đã một mình lộ diện, đây là cơ hội trời ban, chúng ta cùng đi qua xử lý hắn đi!
Hoàng Hữu Tiên kích động nói.
Điền Sư Trung nhìn hai người Vương Khả bay ra khỏi Long Tiên Trấn, còn bay về phía một vùng núi rừng, thần sắc cổ quái.
Chỗ này, trò hay sắp mở màn rồi! Long Huyết ẩn núp âm thầm, Tử Bất Phàm sắp mở ra phong ấn Long Hoàng, rõ ràng có chuyện lớn, chính mình còn chờ trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi nữa, Vương Khả này lại muốn chơi trò thiêu thân?
- Ta sẽ không đi, các ngươi tự mình xem đi!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Được, chúng ta cùng đi qua, lỡ như có tình huống gì xảy ra, ta không thể xử lý, ta sẽ gửi thư, mời sư huynh viện thủ!
Hoàng Hữu Tiên nói.
- Được!
Điền Sư Trung gật đầu.
Hoàng Hữu Tiên mang theo Ô Hữu Đạo, hai trưởng lão Hắc Bạch yên lặng đuổi theo.
Bên ngoài Long Tiên Trấn, Vương Khả được Trương Chính Đạo dẫn đi, rất nhanh bay vào trong.
- Trương Chính Đạo, các ngươi là xảy ra chuyện gì? Hơn một tháng này, các ngươi không phải đều tìm bảo tàng ở Long Tiên Trấn sao? Sao lại bị nhốt?
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái.
- Không tìm thấy bảo tàng, chúng ta đã tìm rất nhiều ngày, thả ra thần thức cũng không tìm thấy. Chỗ lớn như vậy, đào hầm cũng không biết đi nơi nào đào!