- Cho dù thế nào, ta đều sẽ cứu Long Hoàng, lời nói của Long Huyết, không thể tin tưởng!
- Lỡ là thật thì sao?
Vương Khả hỏi.
Sắc mặt Tử Bất Phàm khó coi.
- Ngươi ngẫm lại đi, còn có ai có thể chứng minh lời nói của Long Huyết! Hoặc là người hiểu biết kế hoạch của Long Hoàng!
Vương Khả tò mò nói.
- Còn có người kể cận của Long Hoàng! Hắn tên Ma Thập Bát!
Năm đó, chính hắn mê hoặc Long Hoàng phản bội Phật môn.
Chính là hắn mê hoặc Long Hoàng trộm đi Tiên Thiên Ma Chủng bị trấn áp ở Phật Môn. Đều là hắn mê hoặc! Nhưng, mấy năm nay, không thấy hắn đâu! Hắn không phải người tốt gì, nhưng, thực lực phi thường cường đại, hơn nữa biết vô số công pháp ma đạo, hiểu được vô số bí tân ma đạo. Nếu hắn hỗ trợ, có lẽ đã sớm cứu Long Hoàng ra ngoài. Cũng không biết vì sao, hắn bỗng nhiên biến mất!
Tử Bất Phàm nhíu mày nói.
- Ma Thập Bát? Nam sủng của Long Hoàng? Người mê hoặc Long Hoàng?
Vẻ mặt Vương Khả cứng đờ, lộ vẻ kỳ quái.
- Không sai! Nhưng ta nói với ngươi cũng vô dụng, ngươi hiểu bao nhiêu, ngươi khẳng định không biết. Quên đi, không cần nói nữa, hắn khẳng định đã sớm bị dọa chạy rồi. Ngươi chuẩn bị máu phàm nhân, một tháng sâu, đi Long Tiên Trấn, chuẩn bị mở phong ấn cho Long Hoàng!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- ÙI Thần sắc Vương Khả cổ quái gật đầu.
Tử Bất Phàm đạp chân rời đi, chỉ lưu lại Vương Khả ngồi ở đó, vẻ mặt vẫn cổ quái.
Ma Thập Bát, ta quen biết! Còn bị ta chém qua!
Nhưng đây đã là chuyện mười mấy năm trước. Lúc ấy mình và Trương Chính Đạo đi trộm mộ, kết quả gặp một tà ma. Trương Chính Đạo quay đầu bỏ chạy mất ảnh, chỉ lưu lại mình đối mặt tà ma kia.
Tà ma kia điên cuồng vô cùng, còn muốn ăn mình, tự xưng là Ma Thập Bát! Sau đó... ! Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm của mình lần đầu tiên tự động hộ chủ, chém hắn!
Chém Ma Thập Bát kia cũng thôi đi. Kết quả mình không biết thế nào, gặp vận xui quấn thân. Thế nên mình không dám chạy lung tung, chỉ dám ở lại Chu Tiên Trấn, vừa ở lại đã ở mười năm.
Thẳng đến khi Trương Chính Đạo tiến đến, mời mình đi cứu công chúa U Nguyệt. Sau đó mình mới mượn cơ hội bái vào môn hạ của Thiên Lang TôngTrần Thiên Nguyên.
Sau đó bởi vì tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, mới phát hiện nguyên nhân vận xui mười năm của mình, là do Ma Thập Bát vẫn chưa chết hoàn toàn, vẫn ẩn núp trong cơ thể mình, bị Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm trấn áp.
Lúc ấy Ma Thập Bát cũng không biết là trạng thái nguyên thần hay là linh hồn, bị trấn áp thì khoác lác với mình nói chỉ cần dung hợp với hắn sẽ truyền công pháp thiên hạ vô địch cho mình.
Thối lắm! Ta điên mới dung hợp cùng hắn. Nhờ vào công đức, lợi dụng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm hoàn toàn làm ngươi tan thành mây khói mới tốt. Đến tận đây, vận xui của mình biến mất, hơn nữa vận khí mấy năm nay cũng không tệ lắm.
- Ma Thập Bát? Tên này cổ quái như vậy, lúc trước hắn có mười bảy huynh đệ phải không? Vậy bị ta chém, có thể tìm ta trả thù hay không. Không được, tuyệt đối không thể nói ra, cho dù mười bảy huynh đệ đến tìm ta báo thù, đây không phải là nam sủng của Long Hoàng sao? Ta không biết, ta không biết Ma Thập Bát!
Ừ, hắn không liên quan gì đến ta! Ai bảo hắn tự mình xui xẻo!
Vương Khả lập tức tự an ủi.
Độ Huyết Tự!
Phương Sân nằm trên giường bệnh tu dưỡng, Mạc Tam Sơn ôm đùi đau đớn vội vã tiến vào.
- Ngươi làm gì? Không phải đã nói với ngươi, không cần cứ chạy đến Độ Huyết Tự rồi sao? Vạn nhất bị bọn Mộ Dung Lão Cẩu phát hiện thì sao đây?
Phương Sân trừng mắt nhìn Mạc Tam Sơn.
- Trụ trì, vừa rồi ta trở về Thiên Lang Tông chữa thương, phát hiện Mộ Dung Lão Cẩu đi rồi!
Mạc Tam Sơn vội vàng nói.
- Cái gì?
Phương Sân nhất thời khó hiểu.
- Mộ Dung Lão Cẩu giống như mang theo một nữ tử đi rồi. Nàng mặc hắc bào, nhưng ta biết là nữ tử, hắn lần này thật sự rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn rồi! Hiện tại Vương Khả không ai phù hộ, hay là, ngươi lại hợp tác lần nữa giết Ma Liên Minh!
Mạc Tam Sơn chờ mong nói.
Vẻ mặt Phương Sân co rúm lại, còn đến lần nữa? Ngươi, ngươi nghĩ sao vậy? Ta vẫn còn thương tích cả người, lại còn đến lần nữa?
- Cút, cút cho ta!
Phương Sân trừng mắt nổi giận nói.
- Trụ trì, ta nói thật!
Mạc Tam Sơn sốt ruột nói.
- Thật bà mụ ngươi, lần trước cũng là ngươi nói Mộ Dung Lão Cầu rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn. Kết quả thì sao, bọn Mộ Dung Lạo Cấu đều không đi đâu. Tin tức hiện tại của ngươi căn bản không chính xác, còn muốn hại ta lần nữa? Cút cho ta, cút, cút cho tai Phương Sân thở hồng hộc nói.
~ Trụ trì, ngươi bình tĩnh một chút, lần này là thật!
Mạc Tam Sơn lo lắng nói.
- Người đâu, đánh đuổi tên khốn này ra ngoài cho ta!
Phương Sân quát lên.
Kim Ô Tông, Kim Ô Điện!
Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo, hai trượng lão Hắc Bạch, tất cả đều nhìn phong tín hàm trước mặt.
Sau khi xem xong, tất cả mọi người đều thở sâu. Trong mắt đám người hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Đây, đây là thật sao?
Trong mắt Ô Hữu Đạo hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Đây là thư đến từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn sao?
Bạch trưởng lão thở sâu.
- Đại công tử a đại công tử, thật sự đã khinh thường ngươi rồi!
Ngươi vậy mà... !
Trong mắt Điền Sư Trung hiện lên vẻ cảm thán.
- Hiện giờ đại công tử đã trở thành thái tử rồi sao? Có tư cách tranh Nhân Hoàng?
Hoàng Hữu Tiên cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
- Đại công tử, không đơn giản mà, có thủ đoạn, ha ha ha!
Điền Sư Trung cảm thán nói.
- Đại công tử trở thành thái tử, có thể tranh đoạt Nhân Hoàng.
Đại công tử viết thư đến là muốn triệu tập giúp đỡ, mời chúng ta về hỗ trợ sao? Là thật sao, sư huynh!
Hoàng Hữu Tiên kích động nói.
Điền Sư Trung vỗ vỗ tay vịn ngai vàng, trong mắt hiện lên về chờ mong:
- Đúng vậy, đại công tử vẫn nhớ rõ chúng ta!
- Chúng ta phải mang theo lễ vật gì đi gặp đại công tử đây?
Ô Hữu Đạo chờ mong nói.
- Lễ vật cho đại công tử?
Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên bên cạnh bỗng nhiên cứng đờ.
- Sao vậy?
Ô Hữu Đạo nhìn Hoàng Hữu Tiên.
- Lần này, ta được người của đại công tử nhờ vã, trở về Thập Vạn Đại Sơn diệt trừ tình địch quyến rũ Trương Lý nhi, tình địch kia là Vương Khả? Đại công tử nhờ vả... !