Vương Khả nhíu mày buồn bực nói.
Chu Hồng Y: “... !"
Niếp Thanh Thanh: “... !"
Ngươi quen khoác lác rồi sao? Mới vậy đã khoác lác rồi.
- Nhìn cái gì, trước dọn dẹp Thần Long Đảo!
Chu Hồng Y khiển trách một đám thuộc hạ.
- Dại Một đám tà ma nhất thời bận rộn.
- Thánh Tử, hiện tại ngươi thế nào rồi?
Tử Bất Phàm nhất thời tiến lên.
- Còn chưa chết được!
Thánh Tử cười thảm, trông thật yếu ớt.
- Giáo chủ, tuy Long Huyết kia khiến người ta chán ghét, nhưng lời hắn nói có thể nào là thật không?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Sự thật gì? Lời hắn vu khống Long Hoàng!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Đúng vậy, ta biết giáo chủ trung thành với Long Hoàng, nhưng Thánh Tử thì sao? Tuy Long Huyết nói không nhiều lắm, nhưng ta nghe thấy một câu, có trách thì trách Thánh Tử cũng là quân cờ của Long Hoàng, ngươi hẳn nên lo lắng cho Thánh Tử?
Vương Khả nói.
- Không thể nào, Vương Khả, ta nói không thể nào, Long Hoàng đối với ta ân trọng như núi, sao có thể hại ta? Vương Khả, ta để ngươi chuẩn bị máu dân chúng khu phàm nhân, chuẩn bị thế nào rồi?
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Ách, nhiều nhất một tháng, hẳn là có thể thu thập đủ rồi, hiệu suất làm việc của thuộc hạ ta vẫn là rất cao!
Vương Khả nói.
- Vậy sau một tháng, đưa máu dân chúng đến Long Tiên Trấn, ta ở Long Tiên Trấn mở ra phong ấn vì Long Hoàng!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Cái gì? Long Tiên Trấn? Trùng hợp như vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Tỷ đệ Trương Chính Đạo, Trương Lý nhi, hiện tại đang tìm bảo tàng kia, ta chuẩn bị hội hợp với bọn họ, phong ấn Long Hoàng của ngươi đã ở đó rồi?
- Phong ấn của Long Hoàng người thường há có thể biết đến?
Long Môn Đại Hội mười năm một lần đều sẽ có long khí xuất hiện. Ngươi tưởng đó là hiện tượng bình thường sao? Là tín hiệu Long Hoàng gửi cho chúng ta mà thôi! Trước kia ta không có năng lực, hiện tại ta đã có năng lực, tự nhiên phải thả ra Long Hoàng!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Ách! Được rồi!
Vẻ mặt Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.
Lúc này, một đám tà ma khiêng một con rắn lớn từ xa bay nhanh đến.
- Giáo chủ, thuộc hạ đến trễ, vừa rồi giáo chủ đi quá vội vàng, người đi không bao lâu, Xà Vương bỗng nhiên ngất xỉu, chúng ta lập tức mang đến đây!
Một tà ma cung kính nói.
- Xà Vương trúng độc rồi? Nghiêm trọng như vậy?
Vẻ mặt Tử Bất Phàm kinh ngạc nhìn Xà Vương.
Miệng Xà Vương sưng phồng, sắc mặt tím ngắt, hai mắt trống rỗng, vẻ mặt tuyệt vọng.
Vương Khả tiến lên trước:
- Xà Vương, ngươi tỉnh lại đi!
Xà Vương run rẩy, giống như bị đánh thức.
- Ọe, ọe, Vương Khả, ngươi hại ta, ngươi thả bao nhiêu mùi hôi thối vào trong cái hộp kia! Ta giúp ngươi như vậy, ngươi lại hại ta, ọe!
Xà Vương vừa tỉnh liền nôn mửa, đồng thời hùng hùng hổ hổ.
Chợt nhìn thấy, Xà Vương phun ra một cái hộp, trong hộp là một đống vòng tay trữ vật.
Vương Khả nhặt lên vòng tay trữ vật, kiểm tra xong rồi thu lại.
- Xà Vương, ta gửi ngươi chút đồ vật, đương nhiên phải thiết trí một chút chướng ngại! Ai bảo ngươi phá hư hộp này! Đáng đời!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ọe, ngươi không tin ta?
Xà Vương vừa nôn vừa tuyệt vọng nói.
- Ngươi không phải đã dùng hành động chứng minh rồi sao?
Ngươi không mở hộp, có thể trúng chiêu sao? Đây đã còn tốt, ngươi muốn mở tầng thứ hai, bảo đảm ngươi mười ngày mười đêm không thể tỉnh lại!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi, ọel Xà Vương vừa nôn mửa, vừa buồn bực nhìn Vương Khả.
- Xà Vương ngất như vậy là do ngươi?
Thần sắc Tử Bất Phàm cổ quái nhìn Vương Khả.
- Ách, không có gì, giáo chủ, ta và Xà Vương là bạn cũ, chúng ta đùa giỡn!
Vương Khả lập tức cười nói.
Xà Vương vừa nôn vừa trợn trắng mắt, ai là bạn cũ của ngươi, mẹ nó! Muốn trộm tiền ngươi, ngươi còn phòng bị ta! Phi!
Thần sắc đám người Tử Bất Phàm cổ quái, Xà Vương chưa nói cái gì, người khác tự nhiên không thể nhiều chuyện.
- Thánh Tử, chúng ta đi thôi!
Tử Bất Phàm muốn dẫn Thánh Tử rời đi.
Giờ phút này, Chu Hồng Y được Tiên Thiên Ma Chủng của Long Cốt, khẳng định không có hứng thú với hai ma chủng của mình, chính mình còn nhắc nữa, chẳng phải sẽ chọc Niếp Thanh Thanh chê cười sao? Tử Bất Phàm tự nhiên không muốn vướng vào chuyện này.
- Tử Bất Phàm, ngươi đến ở Thần Long Đạo vài ngày!
Niếp Thanh Thanh bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hửm?
Tử Bất Phàm nhíu mày nhìn Niếp Thanh Thanh.
Trước kia, Niếp Thanh Thanh không phải ghét mình đến Thần Long Đảo nhất sao? Hôm nay làm sao vậy? Muốn ta ở Thần Long Đạo vài ngày? Đây là muốn chửi lộn với ta sao?
Chu Hồng Y tỏ vẻ lo lắng.
Chỉ có Vương Khả biết mục đích của Niếp Thanh Thanh, Niếp Thanh Thanh muốn từ biệt với Chu Hồng Y? Sợ Chu Hồng Y không thể khống chế cảm xúc, để mình và Tử Bất Phàm ngăn cản.
Vương Khả biến sắc, không thể nào, Niếp Thanh Thanh, ngươi không phải thật muốn hãm hại ta chứ? Ngươi muốn ta làm ác nhân sao?
Vài ngày sau! Thần Long Đảo! Thần Long Điện.
Trong tay Chu Hồng Y cầm một phong tín hàm, gương mặt dữ tợn nhìn Vương Khả trước mặt. Tử Bất Phàm bên cạnh cũng tỏ vẻ bất ngờ.
- Lão Chu, ngươi không cần nhìn ta hung ác như vậy, ta chỉ là một tên truyền tin, ta cũng là xui xẻo tám đời mới đi gửi phong thư này. Chuyện không liên quan đến ta, ngươi hung ác với ta làm gì?
Vương Khả buồn bực kêu lên.
Chuyện phải đến cũng đã đến, Niếp Thanh Thanh này quả thật không xem mình là người ngoài, rõ ràng đang cố ý chơi ta mà! Mẹ ôi, ta là vô tội!
- Mấy ngày hôm trước, Thanh Nhi giữ giáo chủ ở Thần Long Đảo, hỗ trợ chỉ điểm ta phương pháp sử dụng Tiên Thiên Ma Chủng, còn nói phải bế quan, ta mới không có phòng bị. Tham khảo cách sử dụng Tiên Thiên Ma Chủng với giáo chủ, mấy ngày không gặp Thanh nhi, thì ra, mấy ngày trước Thanh Nhi đã đi rồi, Vương Khả, ngươi đã sớm biết, có đúng không?
Chu Hồng Y đỏ mắt nói.
- Ngươi xem thư, trong thư có dặn dò của Niếp Thanh Thanh, nói ngươi không được phát hỏa với ta, ngươi phát hỏa với ta, sẽ nguyền rủa Niếp Thanh Thanh gặp tai họa bất ngờ bên ngoài.
Ngươi phải bình tĩnh, vì an toàn của Niếp Thanh Thanh, ngươi bình tĩnh một chút!
Vương Khả buồn bực.
Chu Hồng Y phiền muộn đen mặt, tức đến mức mặt đỏ bừng, Niếp Thanh Thanh sao lại viết những lời này, nhất định là do tên khốn Vương Khả này dạy. Mẹ nó, lời nói này ngươi cũng có thể dạy Thanh Nhi viết? Ta phát hỏa với ngươi hay là không phát hỏa với ngươi hả?