Bất Diệt Thần Vương

Chương 1076: Lại về kho báu




Phía trên huyết hải, Long Huyết đại chiến Tử Bất Phàm!

Đến tận cùng đại chiến, luôn luôn có một loại cảm giác không tốt. Loại cảm giác này đến từ phản ứng kỳ quái kia của Vương Khả, bị luyện hóa thành Huyết Thần Tử, sao vui vẻ như vậy? Vì sao chứ?

- Nhất định là ta nghĩ nhiều rồi, cho dù Vương Khả không bị Huyết Thần Tử quấy nhiễu, nhưng hắn đã bị ta phong ấn tu vi, đã là một phế nhân, có khả năng gì chứ? Có Huyết Thần Tử trông chừng hắn rồi! Huống chỉ, ta còn để Niếp Thiên Bá đi xuống cùng, hẳn sẽ không có việc gì!

Long Huyết an ủi bản thân.

- Giết!

Long Huyết hét lớn một tiếng.

Long Huyết và phân thân Long Cốt hướng thẳng đến Tử Bất Phàm, đồng thời, vô số Huyết Thần Tử bốn phía cũng giết theo phía sau, giống như thiên quân vạn mã nhắm vào Tử Bất Phàm.

Trong mắt Tử Bất Phàm lạnh lùng, quyền trượng Lôi Âm trong tay đâm lên biển máu, vô số lôi điện từ trên trời giáng xuống.

Đồng thời, phía sau Tử Bất Phàm đột nhiên xuất hiện một pháp tượng Như Lai Phật Tổ.

- A di đà phật!

Pháp tượng Như Lai Phật Tổ vừa xuất hiện, một luồng khí tức phật hiệu thật lớn nháy mắt tỏa khắp huyết hải, uy lực ngập trời bùng nổ.

Âm!

Đại chiến song phương càng lúc càng kịch liệt, cả Thần Long Đảo đều mãnh liệt lay động.

Trong chỗ sâu huyết hải.

Vương Khả, Thánh Tử, Niếp Thanh Thanh, trứng rồng của Chu Hồng Y bị một đám Huyết Thân Tử kéo nhanh vào không gian bọt khí.

- Hả?

Niếp Thanh Thanh, Thánh Tử rơi xuống đất, phát ra tiếng hô đau.

Một đám Huyết Thần Tử vây quanh mọi người, trong tức khắc, giống như có mấy cục máu thịt vọt tới bốn người.

- Vương Khả, đây là an bài của ngươi sao?

Niếp Thanh Thanh buồn bực kêu lên.

- Đừng lo lắng, không có việc gì! Đến nơi đây rồi thì an toàn!

Vương Khả nói.

Thánh Tử, Niếp Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi rốt cuộc có biết cái gì mới là an toàn không? Chúng ta đều rơi vào động ma, còn an toàn gì?

- Quả nhiên, tất cả mọi người đều ở đây?

Hai mắt Vương Khả sáng lên, nhìn chằm chằm vô số cục thịt bốn phía.

Bên trong cục thịt, nhốt lấy tất cả tà ma nơi đây.

- Tu vi của ta hiện tại bị phong ấn, ngăn cản không được những Huyết Thần Tử này, nguy rồi!

Niếp Thanh Thanh lo lắng nói.

Ngay lúc này, một thân ảnh đột nhiên hạ xuống.

Bang!

Niếp Thiên Bá cũng theo sát đến, Niếp Thiên Bá cầm trong tay một lệnh phù thông hành huyết hải, chiếu xuống cả đám Huyết Thần Tử.

- Gặp lệnh như gặp chủ thượng, tất cả Huyết Thần Tử, dừng tay!

Niếp Thiên Bá quát nhẹ.

Âm một tiếng, đám Huyết Thần Tử bỗng nhiên bất động.

- Niếp Thiên Bá? Ngươi là muốn cải tà quy chính, cứu chúng ta?

Vương Khả sửng sốt kinh ngạc nói.

- Ai muốn cứu các ngươi? Vương Khả, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta muốn cứu các ngươi?

Niếp Thiên Bá cười lạnh nói.

- Ngươi không phải giúp chúng ta đuổi đi đám Huyết Thần Tử này sao? Long Huyết muốn luyện hóa chúng ta thành Huyết Thần Tử, ngươi lại ngăn trở Huyết Thân Tử, không phải giúp chúng ta thì muốn làm gì? Thì ra, ngươi vẫn chịu khuất nhục, ẩn núp nằm vùng bên người Long Huyết sao?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Phi! Ngươi mới là nằm vùng! Ta nguyện trung thành với chủ thượng Long Huyết, cả đời ta đều nguyện trung thành với chủ thượng Long Huyết. Vương Khả, ngươi đừng nói bậy, tuy chủ thượng không thể nghe thấy, nhưng ta biết, ngươi khẳng định muốn hất nước bẩn vào ta!

Niếp Thiên Bá trừng mắt cả giận nói.

- Ách!

Vương Khả sửng sốt. Niếp Thiên Bá này khi nào thì trở nên tỉnh ranh như vậy?

- Niếp Thiên Bá, ngươi muốn làm gì?

Niếp Thanh Thanh nhíu mày nhìn Niếp Thiên Bá.

- Làm gì? Ha hả, đương nhiên là phải tìm thứ tốt trên người ngươi rồi!

Niếp Thiên Bá cười lạnh nói.

- Ngươi muốn cướp đồ của chúng ta?

Vương Khả trừng mắt.

- Ngươi nói thử xem?

Niếp Thiên Bá cười lạnh nói.

- Trên người ta cũng không mang tiền, ngươi không phải không biết!

Vương Khả nói.

- Ngươi không có nhưng Thánh Tử khẳng định có, Niếp Thanh Thanh cũng khẳng định có!

Niếp Thiên Bá chờ mong nói.

- Niếp Thiên Bá, ngươi muốn chết sao, ngươi muốn lục soát ta?

Niếp Thanh Thanh trừng mắt kinh ngạc nói.

- Niếp Thanh Thanh, đừng ra vẻ cô tổ nói chuyện với ta, cô tổ ngươi, ta không nhận nổi. Hôm nay là ngày chết của ngươi, vòng tay trữ vật của ngươi cũng sẽ bị người khác cầm đi, không bằng cho ta, cũng xem như giữ lại phần truyền thừa cho Niếp gia, không phải sao?

Niếp Thiên Bá cười lạnh nói.

- Ngươi dám!

Niếp Thanh Thanh giận dữ ngút ngàn.

- Ha ha ha ha, có cái gì dám hay không, hiện tại, toàn bộ các ngươi đều là phế nhân, còn không phải ta nói thế nào thì là thế nấy? Cho dù một hồi các ngươi chết đi, ta cũng có thể nói là chuyện ngoài ý muốn!

Niếp Thiên Bá cười lạnh nói.

- Ý của ngươi là, ngươi muốn cướp tiền tài của Long Huyết?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương Khả, ngươi đừng gài bẫy ta! Hôm nay, các ngươi ngoan ngoãn lấy ra vật sở hữu trên người các ngươi, hay là muốn ta động thủ?

Niếp Thiên Bá lạnh lùng nói.

- Hay, hay, hay lắm, Vương Khả đã từng nói với ta bao nhiêu lần, nói ngươi là tên phản bội, cho tới bây giờ ta cũng không tin tưởng, bởi vì ngươi là người Niếp gia. Nhưng hôm nay, ta tin rồi, nếu ta không chết, thay Niếp gia đại nghĩa diệt thân, diệt trừ tên khi sư diệt tổ ngươi!

Niếp Thanh Thanh trừng mắt nói.

- Miệng còn cứng, Niếp Thanh Thanh, ngươi muốn chết sao!

Niếp Thiên Bá trừng mắt.

- Ngươi dám!

Chu Hồng Y trong trứng rồng kinh nộ nói.

Âm!

- AI Niếp Thiên Bá bỗng nhiên ôm mũi lui về sau. Còn Đại La Kim Bát cũng bay trở về trong tay Vương Khả.

- Vương Khả, Đại, Đại La Kim Bát vẫn còn trong tay ngươi sao?

Niếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.

- Đúng vậy, Đại La Kim Bát của ta vẫn còn! Lại không có ai thu vào, ta cũng không có biện pháp!

Vương Khả nói.

- Bắt lấy Vương Khả, bắt Vương Khả cho ta!

Niếp Thiên Bá ôm mũi.

“Vù!" Một đống Huyết Thần Tử đánh về phía Vương Khả.

“Chát!” “Chát!” “Chát!” “Chát!”....

Tiếng bạt tay quen thuộc kia vang lên lần nữa, chỉ nhìn thấy một đám Huyết Thần Tử bay ra ngoài.

Niếp Thiên Bá biến sắc:

- Điều này, điều này không thể nào, ngươi không phải bị phong ấn tu vi sao?

Niếp Thanh Thanh, Thánh Tử cũng trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi không bị phong ấn tu vi? Vì sao?

- Ách, Long Huyết vốn muốn phong ấn đan điền của ta, lúc ấy ta uốn éo thắt lưng một cái, lực phong ấn kia bị đánh sai lệch, phong ấn trên thận ta!