- Vương Khả, như này còn ở trong lòng bàn tay ngươi? Ngươi không khoác lác sẽ chết à!
Chu Hồng Y trong long đản buồn bực quát.
Chúng ta đã biến thành bộ dạng như vậy, ngươi còn có mặt mũi bốc phét.
- Thật mà, ta không lừa ngươi! Ngươi đừng lo lắng, đừng nổi giận!
Nhiếp Thanh Thanh không có việc gì, ngươi cũng không có việc gì, hôm nay chỉ có Long Huyết, Long Cốt sẽ xúi quẩy, ngươi phải tin tưởng ta!
Vương Khả lo lắng giải thích nói.
Đám người:
- Vương Khả, nghe ngươi nói bậy bạ, ta cũng chịu đủ rồi, hiện tại ta sẽ lục soát Nhiếp Thanh Thanh trước, muốn trách thì trách ngươi đưa mấy thứ đó cho hắn, mười hai viên Định Hải Châu, không phải là thứ ngươi có khả năng có!
Long Huyết lạnh lùng nói.
- Chờ một chút, Long Huyết, không phải ngươi muốn biết Định Hải Châu của ta ở đâu sao? Ta sẽ nói cho ngươi biết, ta cũng không định gạt ngươi!
Vương Khả nói.
- Ngươi còn nói bậy bạ!
Long Huyết trợn mắt nói.
- Được rồi, được rồi, vừa rồi ta nói sai, ta thừa nhận, hôm nay ta mang rất nhiều vòng tay trữ vật, còn mang mười hai viên Định Hải Châu. Hôm nay đều mang đến, nhưng ta không có đặt ở trên người Nhiếp Thanh Thanh, vừa rồi chúng ta chỉ có một chút thời gian, ta căn bản không kịp cho nàng, trước khi nhìn thấy các ngươi, ta cũng không phải có bệnh, đưa bảo vật cho Nhiếp Thanh Thanh giữ làm gì? Cho nên, khẳng định không ở trên người Nhiếp Thanh Thanh!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Vậy nó ở đâu?
Long Huyết trợn mắt nói.
- Vừa rồi ta đưa Xà Vương rồi!
Vương Khả nói.
Long Huyết trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Các ngươi không nhìn ra sao? Vừa rồi, ta và Xà Vương vừa đánh vừa ra hiệu, hắn và ta dùng đúng ám hiệu, ta nói với hắn quy củ cũ, các ngươi quên à?
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Huyết:
Long Cốt:
Ngươi có nói, thế nhưng quy củ cũ của ngươi là cái ám hiệu gì, tại sao chúng ta không biết?
- Vương Khả, ngươi còn muốn gạt ta?
Long Huyết lạnh lùng nói.
- Ta không lừa ngươi, ngươi không tin, ngươi có thể hỏi một chút, ngươi xem Xà Vương còn ở nơi này không, vừa rồi Xà Vương nuốt ta, ta làm bộ dùng Thần Vương Ấn xé rách miệng của nó, sau đó đặt vòng tay trữ vật của bản thân ở trong miệng Xà Vương, hắn mang theo vòng tay trữ vật của ta, rời đi trước!
Không tin, ngươi gọi thử xem, xem Xà Vương có phản ứng ngươi hay không!
Vương Khả giải thích nói.
- Xà Vương, cút ra đây cho ta!
Long Huyết kêu to một tiếng.
- Oanh!
Tiếng hét giận dữ của Long Huyết truyền khắp toàn bộ Thần Long đảo, đáng tiếc, không thấy Xà Vương trả lời.
Xà Vương biến mất?
- Ta đã nói, ta và Xà Vương, vừa hát vừa giật dây ở ngay trước các ngươi mặt, hiện tại tin tưởng chưa!
Vương Khả giải thích nói.
Long Huyết:
Long Cốt:
Hát đôi ngay trước mặt chúng ta, làm sao ngươi dám nói ra?
Ngươi không muốn sống nữa à?
- Vương Khả, ngươi không muốn sống, lại còn nói ra chân tướng?
Còn cùng ta giày vò khốn khổ nửa ngày! Ngươi muốn cho Xà Vương chạy xa một chút sao? Một khi ngươi chết trong tay ta, tất cả tiền tài của ngươi, không phải tiện nghi cho Xà Vương à?
Ngươi một chút cũng không quan tâm?
Long Huyết tức giận đau gan nhìn về phía Vương Khả.
- Ai nói ta muốn chết? Ta cố ý giày vò ngươi khốn khổ nửa ngày, ngươi quên rồi sao? Ta đã nói với ngươi, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của ta, Xà Vương dựa theo quy củ cũ đi giúp ta làm việc!
Vương Khả nói.
- Quy củ cũ? Cái gì là quy củ cũ?
Long Cốt trợn mắt nói.
- Long Cốt, ngươi quên rồi? Lần trước ngươi và Phương Sân khống chế Thần Long đảo, ta bảo Xà Vương làm gì?
Vương Khả hỏi.
Long Cốt biến sắc:
- Ngươi, ngươi để Xà Vương đi thông báo Tử Bất Phàm?
- Đúng vậy, quy củ cũ, lần trước là như thế, lần này cũng là thứ thế! Xà Vương đi thông báo Tử Bất Phàm, Tử Bất Phàm đang ở trên đường đến, cho nên, ta mới cùng các ngươi giày vò khốn khổ nửa ngày, ta đang kéo dài thời gian, thời gian trì hoãn gần đủ rồi, hẳn là Tử Bất Phàm cũng sắp đến, thế này có tính là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay không?
Vương Khả hỏi.
Long Cốt:
Long Huyết:
Nhiếp Thanh Thanh:
Thánh Tử:
Hoá ra, Vương Khả không có khoác lác, thật sự ở trong lòng bàn tay hắn, hắn khoác lác nửa ngày, là để vận dụng chiến thuật?
- Ai bảo ngươi thông báo Tử Bất Phàm? Ai bảo ngươi làm như thế!
Long Cốt tức hổn hển quát.
- Là bản thân ta! Lão Cốt, ngươi đừng tức giận, có chuyện gì, đưa ra nói không phải tốt hơn sao? Các ngươi làm việc luôn che đậy, như này là không có đạo đức!
Vương Khả lập tức nói ra.
- Ngươi đánh rắm, ta giết ngươi!
Long Cốt dữ tợn nói.
- Lão Cốt, ngươi đừng làm loạn, ta không muốn giết ngươi, ngươi đừng xúc động! Lát nữa Tử Bất Phàm đến, nhìn thấy thi thể, ta không có cách nào bàn giao!
Vương Khả lập tức nói ra.
Long Cốt:
Câu này của ngươi có phải là khoác lác hay không?
- Vương Khả, xem ra ngươi đã chán sống! Dám phá hỏng chuyện tốt của ta!
Long Huyết dữ tợn nói.
- Thật ra hiện tại các ngươi giết ta cũng vô ích, Tử Bất Phàm nên tới vẫn sẽ tới, sẽ không bởi vì chúng ta bên này liều mạng tranh đấu mà không đến, Tử Bất Phàm đến là chuyện không sửa đổi được, có lẽ các ngươi nên cảm tạ ta, vì ta sớm nói chân tướng cho các ngươi, để tránh đến lúc đó các ngươi trở tay không kịp, ta làm như này là đang mật báo cho các ngươi đấy! Ngươi không nên cám ơn ta sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Huyết:
Cảm ơn ngươi? Cám ơn tổ tông ngươi ấy!
- Lúc đầu muốn giữ cho ngươi một mạng, đợi đến khi hỏi ra tung tích Định Hải Châu, hiện tại ta đã biết Định Hải Châu ở trên người Xà Vương, vậy Vương Khả ngươi có thể chết rồi!
Long Huyết dữ tợn đánh tới.
- Ngươi xác định, vừa rồi ta thực sự nói thật? Ngươi xác định, đồ vật ta thật đưa Cho Xà Vương?
Vương Khả nhìn về phía Long Huyết.
Thân hình Long Huyết dừng lại, sắc mặt cứng đờ.
Lời này của Vương Khả có ý gì? Hắn đang gạt ta? Hắn không có đưa Định Hải Châu cho Xà Vương? Vậy ta giết Vương Khả, ngộ nhỡ thật không tìm thấy Định Hải Châu thì làm sao bây giờ?
- Vương Khả, ngươi dám trêu đùa ta?
Long Huyết lạnh giọng nói.
- Không phải, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, không nên người khác nói cái gì, ngươi tin cái đó!