Hoàng Hữu Tiên nói.
Điền Sư Trung híp mắt lại:
- Trở về? Trở về thì tốt!
- Sư huynh, ngươi vẫn không nuốt trôi cục tức này sao?
Hoàng Hữu Tiên hỏi.
- Nuốt trôi cục tức này? Ngươi nuốt trôi không? Hừ, bây giờ Kim Ô Tông đã trở thành trò cười ở Thập Vạn Đại Sơn, trộm gà không được còn mất nắm gạo, đệ tử phân tán hơn phân nửa, tiền bị lừa vô số, còn đắc tội các đại tiên môn, càng làm mất mặt ở cửa cao ốc Thần Vương, ngươi nuốt trôi cục tức này không?
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hoàng Hữu Tiên trở nên khó coi, cuối cùng lắc đầu:
- Nuốt không trôi, thế nhưng, Vương Khả... !
- Vương Khả thế nào? Vận khí tốt ư? Hừ, đó đều là có người che chở hắn, Lý Bắc Đấu đi, Mộ Dung Lão Cẩu trở về không bao lâu cũng đi. Lúc này không tìm Vương Khả tính sổ, chờ đến khi nào?
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
- Vâng, thế nhưng!
Hoàng Hữu Tiên lo lắng nói.
- Không có nhưng nhị gì hết, Điền Sư Trung ta còn chưa bao giờ bị thua thiệt lớn như vậy, Ta muốn Vương Khả phun toàn bộ thứ hắn nuốt ra!
Điền Sư Trung dữ tợn nói.
Thời điểm hai người nói chuyện, Ô Hữu Đạo cũng đi vào đại điện.
- Sư huynh, vừa rồi Phương Sân của Độ Huyết Tự, phái người đưa tới phong thư!
Ô Hữu Đạo cau mày nói.
- Phương Sân?
Hai người cảm thấy rất ngờ vực.
Điền Sư Trung tiếp nhận phong thư, lập tức mở ra xem, nhìn một chút, vẻ mặt Điền Sư Trung trở nên cổ quái.
- Sư huynh, sao vậy?
Hoàng Hữu Tiên hiếu kỳ nói.
- Tên Vương Khả này lại kiếm tiền như thế? Không phải nói đi đến Độ Huyết Tự một chuyến, tổn thất hai mươi tám triệu cân linh thạch sao? Tại sao, tại sao lại nhặt được sáu viên Định Hải Châu?
Điền Sư Trung ngạc nhiên nói.
- Không phải sáu viên kia vốn là của Vương Khả sao? Các đại tiên môn đều đang đồn việc này!
Hoàng Hữu Tiên hiếu kỳ nói.
- Không, là sáu viên khác, giờ phút này Vương Khả có mười hai viên Định Hải Châu!
Điền Sư Trung híp mắt nói.
- Cái gì?
- Ha ha ha ha, tốt, tốt, lúc này mới tốt, ta chẳng những muốn Vương Khả phun ra những thứ nuốt của ta, mà ta còn muốn hắn phun ra cả gốc lẫn lãi!
Điền Sư Trung cười lạnh nói.
- Vì sao Phương Sân muốn nói cho chúng ta biết những chuyện này?
Hoàng Hữu Tiên hiếu kỳ nói.
Điền Sư Trung đưa phong thư cho hai người, hai người nhanh chóng nhìn xem.
- Phương Sân, muốn mở Tiên minh sát ma; trảm sát tên yêu ma Vương Khả! Mời chúng ta tham gia, còn nói, sẽ chia đều Định Hải Châu với chúng ta, ha ha ha ha!
Điền Sư Trung cười to nói.
- Tên Phương Sân này là một hòa thượng, lại có lệ khí lớn như vậy?
Hoàng Hữu Tiên kinh ngạc nói.
- Buồn cười, còn muốn ra lệnh ta cùng hắn trảm sát Vương Khả?
Hắn cho hắn là cái gì!
Điền Sư Trung lộ ra một tia khinh thường.
- Sư huynh không để ý Phương Sân?
Hoàng Hữu Tiên hiếu kỳ nói.
- Không, tại sao ta lại không tham gia liên minh sát ma? Đi, ngươi và ta đều đi, trảm sát Vương Khả là chuyện tất nhiên, về phần chia đều tài vật của Vương Khả? Nằm mơ, ta muốn tất cả!
Trong mắt Điền Sư Trung lóe lên một cỗ độc ác.
- Muốn tất cả?
Hoàng Hữu Tiên kinh ngạc nói.
- Làm sao? Không tin thực lực của ta? Hừ! Phương Sân hắn tính là thứ gì, cũng muốn chia đều, ha ha, chờ xem!
Điền Sư Trung lộ ra một tia tàn nhẫn.
- Đúng, vậy ta sẽ đi cùng sư huynh, ha ha, ta muốn xem lần này Vương Khả chết như thế nào!
Hoàng Hữu Tiên cười to nói.
Trong một cái đại điện của Ma Giáo.
Long Cốt nhìn một phong thư trong tay.
- Liên minh sát ma? Tên Phương Sân này có bị bệnh không!
Mời chính đạo, ma đạo cùng tham gia, ta với ngươi quen biết à?
Vương Khả là ma, vậy ta không phải là ma sao? Lại còn liên minh sát ma? Phi!
Long Cốt lộ vẻ cổ quái nói.
Long Cốt nhíu mày nhìn phong thư trong tay, đi đi lại lại trong đại điện.
- Liên minh sát ma? Giết Vương Khả? Đây là chuyện tốt, chính đạo thì như thế nào? Ma đạo lại làm sao? Chỉ cần giết chết tên khốn kiếp Vương Khả kia, đều là chuyện tốt!
Long Cốt lộ vẻ dữ tợn nói.
- Nếu không phải do Vương Khả, Tử Bất Phàm đã là nữ nhân của ta! Nếu không phải do Vương Khả, ta vẫn là giáo chủ Ma Giáo!
Nếu không phải do Vương Khả, Định Hải Châu cũng là của ta!
Nguyên thần Long Hoàng cũng là của ta! Nếu không phải do Vương Khả, lần này cũng sẽ không chật vật như thế! Giết Vương Khả? Mặc dù là Phương Sân mời, nhưng là chuyện tốt, vì sao ta phải cự tuyệt? Mạc Tam Sơn truyền ra tin tức, Mộ Dung Lão Cẩu rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, không ai bảo vệ Vương Khả, Tử Bất Phàm cũng chưa biết việc này, đây không phải là thời cơ giết người tốt nhất sao, giết, giết, giết!
Long Cốt lộ vẻ mong đợi nắm chặt nắm đấm.
Vương triều Đại Tử! Tử Kinh!
Nhiếp Thanh Thanh đi dạo chơi trong siêu thị Thần Vương.
Giờ phút này gương mặt Vương Khả lại phiền muộn.
- Tên Mộ Dung Lão Cẩu này, ngươi bệnh tâm thần à, ta đã giúp ngươi hẹn người, đến bây giờ ngươi còn không tới?
Vương Khả buồn bực nói.
Không nghĩ tới lần này đi Thần Long đảo mời Nhiếp Thanh Thanh tới tham gia lễ đăng cơ của tiểu biểu ca lại thuận lợi như vậy, Nhiếp Thanh Thanh còn đến Tử Kinh trước nửa tháng.
Bản thân chỉ có thể lập tức phái người đi thông báo Mộ Dung Lão Cầu mau tới, đừng chờ đến nửa tháng sau, kết quả, thuộc hạ của mình nói, không tìm thấy Mộ Dung Lão Cẩu, ngươi nói Vương Khả không tức sao?
Tức thì tức, nhưng vẫn phải chờ, dù sao cũng là chuyện nửa tháng sau.
Nhưng một màn kế tiếp lại làm cho Vương Khả có chút không chống đỡ được.
- Vương huynh đệ, chúng ta tới rồi!
Nơi xa truyền đến một tiếng hét to.
Vương Khả cẩn thận nhìn lại, vậy mà là Triệu Tứ của Tướng Thốn Tông. Hơn nữa, phía sau Triệu Tứ còn có ba trăm người đi theo.
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Triệu Tứ:
- Triệu Tứ huynh đệ, ngươi đây là... !
Bản thân chỉ mời hai người Tướng Thốn Tông mà thôi, một người trong đó là Triệu Tứ, sao lại có ba trăm người tới đây? Tại sao ngươi dẫn nhiều người tới như vậy?
- Vương huynh đệ, tiểu biểu ca ngươi làm lễ đăng cơ, ngươi viết thư cho ta, tự nhiên ta phải đến chúc mừng chứ, từ lúc chia tay ở Độ Huyết Tự, nhóm sư huynh đệ trong tông ta đều muốn gặp ngươi một chút, nói phải trực tiếp cảm ơn ngươi!