Mạc Tam Sơn cau mày nói.
Sắc mặt Phương Sân biến thành một mảnh đen kịt. Lần này Vương Khả, còn thắng được một cái danh tiếng tốt? Mọi người không biết, tên Vương Khả này mới là kẻ không biết xấu hổ nhất!
- Vương Khả, ta sẽ khiến hắn trả giá thật lớn!
Phương Sân xiết chặt nắm đấm.
~ Trụ trì, lần này ngài tự mình đến tìm ta, không phải là vì muốn đối phó Vương Khả chứ? Khoảng thời gian gần đây, Mộ Dung Lão Cầu một mực ở Thiên Lang Tông, hàng ngày gọi Vương Khả chơi mạt chượt, chỉ sợ ngươi không cách nào thành công đâu, nếu cứ đi dạo bên ngoài Thiên Lang Tông, nói không chừng sẽ bị Mộ Dung Lão Cẩu phát hiện! Đến lúc đó... !
Mạc Tam Sơn cau mày nói.
- Thế nhưng, Vương Khả đoạt mười hai viên Định Hải Châu của chúng ta, chẳng lẽ cứ tính như vậy sao?
Phương Sân trợn mắt nói.
- Mười hai viên? Chủ trì, vì sao Định Hải Châu của ngươi đều rơi vào tay Vương Khả! Có thể phân tán ra mà!
Mạc Tam Sơn lộ vẻ cổ quái nói.
- Phân tán ra? Ta đã phân tán rồi? Ta trả lại cho ngươi một viên, còn không phải bị Vương Khả lấy được!
Phương Sân trợn mắt nói.
Ngươi còn có mặt mũi oán trách ta? Không phải ngươi cũng như vậy sao?
Mạc Tam Sơn:
- Trụ trì, mặc dù chúng ta thâm hụt một lượng lớn, nhưng bên ngoài đều đang đồn Vương Khả ném vào Độ Huyết Tự ta một khoản lớn!
Mạc Tam Sơn cau mày nói.
- Bên ngoài truyền cái rắm, đều là tên lừa gạt Vương Khả tung tin vịt!
Phương Sân trợn mắt nói.
- Thế nhưng, từ đầu đến cuối Vương Khả không tung tin vịt, mà là đệ tử các đại tiên môn tung tin vịt!
Mạc Tam Sơn nói.
Phương Sân:
Đây mới là chỗ tức người nhất, muốn tìm cơ hội công kích Vương Khả, cũng không mượn cớ được, ngươi bảo có làm người ta tức giận không?
- Trụ trì, gần đây vẫn nên tránh né khó khăn, Vương Khả có Mộ Dung Lão Cẩu che chở, căn bản không có cách nào!
Mạc Tam Sơn khuyên nhủ.
Phương Sân lắc đầu:
~ Ta không động được hắn, không có nghĩa là người khác không động được hắn! Lần này, coi như ta liều mạng không cần mười hai viên Định Hải Châu, cũng phải để Vương Khả trả giá đắt!
- Người khác? Hiện tại đệ tử các đại tiên môn, đều đang thổi phồng Vương Khả, vô dụng, mượn đao giết người cũng vô dụng, không có người nghe chúng ta, mạng lưới tình báo ta tạo dựng nhiều năm, chuyên bịa đặt cho Vương Khả, cũng không lay động được hắn!
Mạc Tam Sơn cũng rất tức giận.
- Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, Long Cốt, Long Huyết đều là người có thù với Vương Khả!
Phương Sân híp mắt nói.
- Hải Ý của trụ trì là?
Mạc Tam Sơn hiếu kỳ nói.
- Ngươi truyền tin tức trong tay Vương Khả có mười hai viên Định Hải Châu cho những người này biết, đồng thời, mượn dùng thân phận của ngươi, giám thị nhất cử nhất động của Vương Khả, liên tục truyền tin cho mọi người, hắn không có khả năng mỗi giờ mỗi khắc đều ở trước mặt Mộ Dung Lão Cẩu, chỉ cần Vương Khả có lúc lạc đàn, mọi người cùng nhau tiến lên, Vương Khả chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Phương Sân lộ vẻ dữ tợn nói.
- Trụ trì, có phải quá khuếch đại hay không? Ứng phó một tên Vương Khả, gần như mời tất cả Nguyên Thần cảnh Thập Vạn Đại Sơn?
Mạc Tam Sơn trợn mắt kinh ngạc nói.
- Nếu không, ngươi muốn thế nào?
Phương Sân trợn mắt nói.
- Híc, ta chỉ tùy tiện nói một chút, trụ trì mưu tính sâu xa, thuộc hạ nhất định toàn lực ứng phó!
Mạc Tam Sơn lập tức thay đổi nói.
Phương Sân gật đầu một cái:
- Hừ, ta xem lần này, Mộ Dung Lão Cẩu làm sao che chở Vương Khả!
Cao ốc Thần Vương số một!
Vương Khả, Trương Chính Đạo nhìn Trương Thần Hư.
Qua mấy tháng tu dưỡng, Trương Thần Hư đã hoàn toàn khôi phục.
- Hiện tại ngươi như thế nào rồi?
Vương Khả hỏi.
- Giống tỷ tỷ ta, đã là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong!
Trương Thần Hư kích động nói.
Trương Chính Đạo trợn mắt nhìn về phía Trương Thần Hư:
- Ngươi gian lận, mấy năm trước, ngươi còn chưa tới Kim Đan cảnh đỉnh phong, giờ đã là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong? Tu hành quá nhanh, căn cơ bất ổn!
- Đánh rắm, ta có cơ sở vững chắc gia gia luyện cho, còn bất ổn sao?
Trương Thần Hư trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo:
Hôm nay không có cách nào nói chuyện, một sợi nguyên thần của Trương Thiên Sư hỗ trợ gia trì quán thông tu vi, còn có cái gì để xoi mói chứ?
- Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa, gia gia nói có ba cái bảo tàng, vẫn còn hai cái nữa? Bảo tàng của ta giấu ở đâu?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ta không rõ lắm!
Trương Thần Hư lắc đầu.
- Ngươi không rõ? Không phải lúc trước ngươi vẽ xong địa đồ rồi sao? Ngươi không rõ? Không phải ngươi muốn độc chiếm chứ?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ta độc chiếm cái rắm, gia gia phân biệt cho chúng ta, người khác căn bản không lấy được! Ta làm sao độc chiếm?
Trương Thần Hư trợn mắt nói.
- Vậy sao ngươi không rõ? Không phải trước đó ngươi biết rõ nhất sao?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Cái bảo tàng thứ hai ở Long Tiên trấn! Cái bảo tàng thứ ba, gia gia miêu tả rất mơ hồ, ta còn đang nghiên cứu!
Trương Thần Hư cau mày nói.
- Có cái gì mà rất mơ hồ, trở về ta cho ngươi một cái địa đồ Thập Vạn Đại Sơn có tỉ lệ, ngươi đối chiếu tìm!
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Thần Hư gật đầu một cái.
- Vậy ngươi nói, cái bảo tàng thứ hai ở Long Tiên trấn? Gần cao ốc Thần Vương số hai?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Đúng, gia gia miêu tả có chút mơ hồ, có lẽ lúc ấy nguyên thần gia gia bị phá hư, cho nên, ta chỉ biết chung chung là ở Long Tiên trấn, cụ thể chỗ nào, còn phải tới nơi tìm!
Trương Thần Hư cau mày nói.
- Vậy thì đi! Nhanh đi tìm, đừng để người khác đoạt!
Trương Chính Đạo nói.
- Chúng ta đi, vậy tỷ tỷ ta thì sao?
Trương Thần Hư lo lắng nhìn về phía Trương Lý nhi.
Đám người đều nhìn về phía Trương Lý nhi.
Đã hơn hai tháng, Trương Lý nhi vẫn ở bộ dạng kén lớn, không động đậy.
- Ta không sao! Bên trong kén lớn truyền đến tiếng của Trương Lý nhi.
- Tỷ tỷ? Tỷ có thể nói chuyện sao?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Ai nói ta không thể nói chuyện! Ta chỉ phân không ra được bao nhiều tỉnh lực mà thôi, lời các ngươi nói, ta đều nghe được!
Trương Lý nhi bên trong kén lớn trầm giọng nói.
Đám người:
Ngươi nhập định tu luyện, liền giống như đùa giỡn sao!