Bất Diệt Thần Vương

Chương 1012: Ngươi hẳn là hướng ta nổi giận a




Phương Sân, ngươi mới là tên đại lừa gạt!

Phương Sân trợn mắt nhìn Vương Khả. Ngươi từ đâu xuất hiện vậy?

Trương Chính Đạo giương mắt nhìn Vương Khả ngã xuống. Bất Giới Hòa Thượng không nói, cái sân thượng được đục rỗng này không chắc chắn, hắn không nói! Bất Giới Hòa Thượng làm như này không phải là bẫy người sao?

Làm sao Vương Khả có thể nghĩ đến, bản thân đang trốn thật tốt, lại cùng sân thượng rơi xuống chứ? Trong lúc gấp gáp, Vương Khả thay đổi vô số tư thế nhưng không thay đổi được, thời gian không đủ dùng!

- Oành!

Vương Khả vừa vặn đạp một cước lên mặt Long Huyết, sân thượng từ bên cạnh rơi vào trong biển máu phía dưới.

- ÁI Làm sao Long Huyết có thể nghĩ đến, bản thân đang ở vị trí an toàn nhất lại bị một cái chân nện xuống chứ? Hắn căn bản không có phòng bị, nên thời khắc một cước đạp lên mặt, Long Huyết đau đớn la lên một tiếng, mạnh mẽ đẩy một cước này ra, mới nhìn rõ trước mặt là ai.

- Phù phù!

Sân thượng rơi vào huyết hải.

Chuyện quỷ dị chính là, song phương vốn đang giằng co kịch liệt, chợt yên tĩnh trở lại!

Vương Khả không có rơi xuống huyết hải, mà bị Long Huyết cuốn lên một cơn sóng máu nâng ở trước mặt.

- Vương Khả? Ngươi thật sự không chết? Cái tên hỗn đản nhà ngươi, còn dám tới trước mặt ta!

Long Huyết lộ vẻ dữ tợn nói.

Lúc đầu Long Huyết không quan tâm loại tiểu nhân vật như Vương Khả, nhưng kỳ quái là lần trước ở trong Liên Hoa Huyết Quật, bản thân định thừa dịp Sắc Dục Thiên độ kiếp nguy hiểm, rõ ràng có thể đoạt xá thân thể Sắc Dục Thiên, rõ ràng có thể cướp đoạt Nghiệt Long Đao, rõ ràng có thể tru sát Cung Vị, nhưng tất cả lại bị Vương Khả phá hủy. Long Huyết đã ở trong huyết hải mắng tên hỗn đản Vương Khả này rất lâu.

Cứ tưởng rằng lúc trước đã một chưởng đánh chết Vương Khả, không nghĩ tới hắn lại đến.

- Vương huynh đệ, tại sao ngươi lại ở đây?

Đám người Triệu Tứ trên miệng vực sâu sợ hãi la lên.

- Vương Khả? Ngươi, ngươi một mực ở nơi này?

Phương Sân ngẩng đầu nhìn nóc hang động, sắc mặt hết sức khó coi.

Vừa rồi ta tốn bao nhiêu tỉnh lực, phái ra bao nhiêu hòa thượng, tìm kiếm Phi Lai Phong bao nhiêu lần, vậy mà ngươi, ngươi lại ở chỗ này? Nếu ngươi đã đến rồi, ngươi còn trốn cái gì chứ?

Phương Sân suy nghĩ một chút cảm thấy đau đầu. Mà Trương Chính Đạo ở đỉnh, nhìn thấy Vương Khả rơi xuống, tự nhiên chạy theo đường cũ trở về mất dạng.

- Ta sao? Không phải chúng ta đã nói rồi à? Ta đến để giúp Phương Sân trụ trì, cùng nhau trấn áp Long Huyết? Thời điểm ta tới, còn hỏi mọi người ở đâu, các ngươi nói cho ta biết ở nơi này, nên ta mới tới mà!

Giờ phút này Vương Khả nói năng lộn xộn.

Mẹ nó, lần này bị Bất Giới Hòa Thượng hại chết rồi! Trương Chính Đạo càng là chạy trốn đầu tiên, chạy mất dạng luôn rồi?

Long Huyết ngẩng đầu nhìn nóc sơn động, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Vương Khả.

- Ha ha ha, Vương Khả? Tiểu chút chít, vừa rồi các ngươi nói chuyện ta đã nghe được rồi, ngươi có sáu viên Định Hải Châu, muốn trấn áp ta?

Long Huyết dữ tợn nói.

Nhắc đến Định Hải Châu, tất cả mọi người lập tức biến sắc, hỏng bét, Vương Khả đã ngã xuống, vậy sáu viên Định Hải Châu kia không phải là vô dụng sao?

- Định Hải Châu? Vừa rồi ta không cẩn thận làm mất rồi!

Vương Khả nói.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi cho rằng ta dễ bị lừa sao?

Long Huyết lộ vẻ dữ tợn nói.

- Là thật, Độ Huyết Tự quá nhiều cung điện, vừa rồi ta tìm đường đến đây, lách đông lách tây, lượn quanh lạc đường, liền không cẩn thận làm mất rồi!

Vương Khả nói.

Phương Sân ở phía trên sầm mặt lại, lượn quanh lạc đường? Cái cớ này mà ngươi cũng nói ra được sao? Lúc trước ngươi bay thẳng tới không được sao? Còn lượn cái gì mà lượn? Là bản thân ngươi không bay, xông loạn trên mặt đất! Lạc đường? không phải ngươi tìm tới sao? Còn đi đường vòng lên đỉnh đầu chúng ta.

- Ha ha ha, gian ngoan không linh, ngươi cho rằng ta sẽ không lục soát ngươi sao? Huyết hải!

Long Huyết dữ tợn nói.

Trong nháy mắt, vô số huyết hải chỉ thủy tràn vào thân thể Vương Khả, giống như đang cọ rửa thân thể Vương Khả, tìm đồ vật gì đó của Vương Khả vậy.

- Xong rồi, Vương huynh đệ, mau ném Định Hải Châu lên đây!

Triệu Tứ lo lắng nói.

- Vô dụng, cái Vạn Tự Kim Phù này, cho phép vào không cho phép ra, không lên được, Vương Khả, đều tại ngươi, sáu viên Định Hải Châu không những không thể để chúng ta sử dụng, còn giúp tà mai Phương Sân trợn mắt nói.

- Ẩm ầm!

Vô số huyết thủy cọ rửa qua, sắc mặt Long Huyết cứng đờ.

- Không cớ? Vì sao? Vòng tay trữ vật của ngươi đâu? Phiên Thiên Ấn của ngươi đâu? Trên dưới toàn thân ngươi chỉ có một bộ quần áo thôi à? Định Hải Châu đâu?

Long Huyết trừng mắt quát.

- Hải Tất cả mọi người phía trên đều sững sờ.

- Ta nói, ta lạc đường, đi lanh quanh Độ Huyết Tự vài vòng, không cẩn thận làm rơi đồ rồi!

Vương Khả cường điệu nói lần thứ hai.

Long Huyết:

Con mẹ ngươi có bị bệnh không, đi vòng quanh cũng có thể làm mất vòng tay trữ vật sao? Phiên Thiên Ấn, Định Hải Châu cũng có thể làm mất?

Đám người Phương Sân phía trên cũng lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể có chuyện này?

Nhưng Long Huyết đã lục xoát người, vậy nói rõ không có khả năng là giả! Vương Khả ngươi thật sự làm mất đồ sao?

- Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo đâu?

Phương Sân trợn mắt kêu lên.

Vương Khả nhìn sân thượng trống rỗng trên đỉnh đầu một chút, rất rõ ràng, gia hỏa Trương Chính Đạo này thấy tình hình bất ổn, đã chạy trốn!

- Trương Chính Đạo ư? Hắn giúp ta quay lại tìm đồ vật rồi!

Vương Khả nói.

- Cái gì? Ngươi thật sự làm mất vòng tay trữ vật, Định Hải Châu, Thân Vương Ấn? Mất rồi, ngươi cũng không đi tìm, để Trương Chính Đạo giúp ngươi đi tìm?

Phương Sân lộ vẻ câm nín nhìn Vương Khả.

Nếu ta làm mất những vật này, đã sớm gấp muốn chết, vậy mà ngươi lại có tâm trạng đợi ở chỗ này xem kịch? Tại sao ngươi không gấp chút nào vậy!

- Vì sao ta phải đi tìm?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Hải Tất cả mọi người trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.

Cái tư duy này của ngươi, chúng ta xem không hiểu, một thân bảo bối mất đi, ngươi không đi tìm thì thôi, còn hỏi chúng ta tại sao phải đi tìm?

- Vương Khả, ngươi đang kể chuyện cười cho ta sao?

Long Huyết dữ tợn nói.