Vẻ mặt Vương Khả, Trương Chính Đạo đều đen lại.
- Thứ đồ chơi gì vậy? Đây chính là mật đạo Bất Giới Hòa Thượng nói sao? Con mẹ nó, mật đạo chính là leo lên trên đỉnh đầu mọi người?
Trương Chính Đạo hùng hổ nói.
- Ta còn tưởng rằng mật đạo thần bí như nào, hoá ra là một cái sân thượng để ngắm cảnh, khó trách Bất Giới Hòa Thượng không chịu đi qua! Hắn sợ hãi ta đánh hắn?
Vương Khả cũng lộ vẻ khó coi nói.
Phía dưới là một mảnh ồn ào, cho nên không có ai phát hiện Vương Khả và Trương Chính Đạo nói chuyện.
- Làm sao bây giờ? Ta phải làm thế nào?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
Vương Khả xuyên thấu qua sân thượng chạm rỗng, nhìn tất cả mọi người đang thôi động Vạn Tự Kim Phù phía dưới, mặt Vương Khả đen lại nói:
- Ta biết Bất Giới Hòa Thượng có ý gì rồi!
- Ý gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Hắn muốn chúng ta từ chỗ này nhảy xuống!
Vương Khả chi phía dưới.
Phía dưới? Trương Chính Đạo nhìn xuống.
- Phía dưới chính là vực sâu đó, dưới vực sâu lại là một mảnh huyết hải to lớn! Bất Giới Hòa Thượng bảo chúng ta nhảy từ chỗ này xuống?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Nếu không thì như nào?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Con mẹ nó lão hòa thượng, loại mật đạo lừa người này, cũng có mặt mũi nói thần bí như vậy!
Trương Chính Đạo lộ vẻ tức giận nói.
Thời điểm Vương Khả, Trương Chính Đạo hùng hổ, trong động phía dưới xuất hiện một chút tình huống.
- Tạch tạch tạch két!
Chỉ thấy, cái Vạn Tự Kim Phù kia giống như không chịu nổi song phương trùng kích, xuất hiện từng tia vết nứt.
- Không xong, Vạn Tự Kim Phù đã nứt ra, Độ Huyết Tự các ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ bắt Vương huynh đệ lại rồi?
- Đúng vậy, Vương huynh đệ mang sáu viên Định Hải Châu, muốn đến trấn áp Long Huyết, các ngươi lại giam Vương huynh đệ lại sao?
- Các ngươi muốn chúng ta và Độ Huyết Tự chôn cùng một chỗ sao?
~ Mau thả Vương huynh đệ ra!
Tiếng gọi ầm ĩ càng ngày càng kịch liệt, giờ phút này mọi người không chỉ lo lắng Vương Khả, mà càng là lo lắng cho mình, bởi vì ai nấy đều thấy được, một khi phong ấn này phá mở, tất cả mọi người ở chỗ này sẽ có khả năng mất mạng!
Nếu như lúc này có sáu viên Định Hải Châu của Vương Khả thì mới có thể cứu được!
Tiếng mắng chửi càng ngày càng nhiều, thời điểm mọi người muốn mặc kệ bước đi, rốt cục Phương Sân cũng chạy đến.
- Chư vị! Ta tới giúp đỡ mọi người!
Phương Sân tiến lên, lập tức thôi động Vạn Tự Kim Phù.
Thế nhưng vết nứt trên Vạn Tự Kim Phù càng ngày càng lớn.
- Oanh!
Chỉ thấy, chỗ khe hở Vạn Tự Kim Phù, bỗng nhiên bắn ra từng vệt hào quang màu máu, từng tên Huyết Thân Tử ở dưới sự thao túng của Long Huyết, từ khe hở thoát ra, ầm ầm vọt tới mọi người!
- ÁI Đám người bị Huyết Thần Tử công kích, lập tức bị thương.
- Tự tìm cái chết!
Phương Sân hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng.
- Oanh!
Vô số Huyết Thần Tử vỡ nát, rút về vực sâu, nhưng vẫn có mười mấy đệ tử tiên môn, bị Huyết Thần Tử ôm rơi vào vực sâu.
- Cứu mạng!
- Ta không muốn rơi xuống!
- Cứu ta!
Vô số tiếng gọi ầm ĩ truyền đến, thế nhưng, Vạn Tự Kim Phù chỉ ngăn trở Long Huyết phía dưới, chứ không ngăn cản mọi người rơi xuống, trong nháy mắt, một đám người rơi vào huyết hải, bị mấy cơn sóng biển huyết sắc cuốn vào chỗ sâu.
Đám đệ tử tiên môn toàn thân run rẩy.
- Chuyện này đã mấy lần rồi, Vạn Tự Kim Phù sắp không ngăn được, chúng ta cũng có hơn trăm người bị kéo xuống, Phương Sân, ngươi muốn hại chết tất cả chúng ta à!
Một vị tông chủ quát.
- Vương Khả đâu, ngươi nhốt hắn ở nơi nào rồi? Chúng ta biết rõ ngươi và Vương Khả có thù, coi như ngươi bắt được Vương Khả, thì sáu viên Định Hải Châu vẫn ở đây, vậy Định Hải Châu đâu?
Lại một vị tông chủ quát.
Sắc mặt Phương Sân hết sức khó coi:
- Ta không bắt Vương Khả, các ngươi đều bị Vương Khả lừa gạt rồi!
- Bị Vương Khả lừa gạt?
Đám người trợn mắt nhìn về phía Phương Sân.
- Không sai, hắn căn bản không có dự định giúp chúng ta trấn áp Long Huyết, hắn vừa tiến đến, đã trốn tránh không thấy, ta cũng không tìm thấy hắn, hắn nhát gan sợ chết, trốn rồi!
Phương Sân lo lắng nói.
- Đánh rắm, Vương Khả vào Độ Huyết Tự ngươi, sau đó trốn đi?
Vì sao chứ? Hắn hoàn toàn không cần thiết đến Độ Huyết Tự ngươi mà, nhất định là các ngươi ghi hận trong lòng!
Triệu Tứ trợn mắt nói.
- Thật sự không có, Vương Khả thật sự trốn đi rồi, hắn căn bản không có ý định cứu mọi người, hắn căn bản không có ý định đối phó Long Huyết, hắn là tên đại lừa gạt, tất cả các ngươi đã bị Vương Khả lừa gạt!
Phương Sân lo lắng nói.
- Oanh!
Đúng lúc này, huyết hải lại đánh tới một cơn sóng, chỉ thấy, Vạn Tự Kim Phù lần thứ hai xuất hiện vô số khe hở, rất nhiều huyết thủy từ khe hở toát ra hóa thành từng tên Huyết Thân Tử.
- Các vị cẩn thận, đừng trông cậy vào Vương Khả, hắn là tên lừa gạt, là tên quỷ nhát gan, hắn sẽ không đến đâu!
Phương Sân kêu lên.
- Oanh! Răng rắc!
- ÁI Bỗng nhiên mọi người nghe được tiếng hét thảm của Vương Khả truyền đến.
Vương Khả đứng trên sân thượng đục rỗng, bị va chạm phía dưới làm cho đứt gãy, nên Vương Khả lập tức rơi xuống phía dưới.
- Vương Khả!
Trương Chính Đạo sợ hãi la lên.
Thế nhưng đã không kịp, Vương Khả ở dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng, rơi vào vực sâu.
Miệng vực sâu rất lớn, đệ tử các đại tiên môn đứng ở xung quanh miệng vực sâu sẽ bị Huyết Thần Tử kéo vào trong đó, cho nên bọn họ căn bản không đụng vào được Long Huyết ở trung tâm vực sâu.
Thời điểm Long Huyết đang công kích Vạn Tự Kim Phù, cũng không nghĩ tới, ngay phía trên mình, lại có một người rớt xuống.
Dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng, Vương Khả rơi xuống, một cước dẫm lên mặt Long Huyết.
- Oành!
- ÁI Mặt Long Huyết bị va chạm, lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Đệ tử các đại tiên môn ở xung quanh, vừa vặn nhìn thấy một màn khó quên này, Vương Khả bị Phương Sân luôn miệng nói là đồ hèn nhát, là tên đại lừa gạt, lại anh dũng làm ra chuyện mà tất cả mọi người không dám làm, đạp một cước lên mặt Long Huyết.
Đây, đây là quỷ nhát gan Vương Khả sao? Đây là Vương Khả đại lừa gạt sao? Ai nói Vương Khả sẽ không tới? Hắn đã đến, hơn nữa còn đạp một cước lên mặt Long Huyết kìa!