Phương Sân nhìn về phía một tên hòa thượng.
Hòa thượng kia lộ vẻ cổ quái:
- Trụ trì, các sư huynh đang tìm!
Phương Sân trừng mắt, đang tìm là có ý gì?
- Phương Sân trụ trì, chúng ta biết, ngươi ở cao ốc Thần Vương bị Lý Bắc Đấu đâm nhầm hai kiếm, nhưng đó đều là hiểu lầm!
Còn nữa, lúc ở Thần Long đảo, chính là ngươi ném Định Hải Châu đi, ngươi lại tìm Vương huynh đệ làm gì? Vừa rồi Vương huynh đệ còn hô hào tới đây, Vương huynh đệ vừa tiến đến, đám hòa thượng các ngươi đã nhào qua, sau đó Vương huynh đệ liền biến mất! Ngươi có ý tứ gì đây?
Triệu Tứ trợn mắt nói.
- Đúng vậy, có phải ngươi muốn lấy oán trả ơn hay không?
- Nếu Vương huynh đệ có chuyện bất trắc, Thập Vạn Đại Sơn chúng ta cũng sẽ không tha cho Độ Huyết Tự ngươi!
- Giao Vương huynh đệ ra!
- Các ngươi muốn ám sát Vương huynh đệ, cướp đoạt Định Hải Châu của hắn?
Chúng đệ tử tiên môn ở xung quanh quở trách một phen.
Giờ phút này Phương Sân cũng khẽ giật mình, là tên sư đệ, sư chất nào, lĩnh hội ý đồ của ta, giết chết Vương Khả rồi sao?
Nhưng các ngươi muốn xử lý Vương Khả, cũng không nên ở trước mặt của mọi người chứ, hẳn là nên mượn đao giết người, để Long Huyết giết!
- Các vị, đừng nóng vội, Vương Khả đến giúp Độ Huyết Tự, làm sao Độ Huyết Tự có thể lãnh đạm với bằng hữu, khẳng định Vương Khả gặp sự tình gì đó nên chậm trễ, để ta tới điều tra thêm, rất nhanh sẽ để Vương Khả thấy mọi người!
Phương Sân lập tức mở miệng nói.
- HừI Đám người Triệu Tứ hừ lạnh một trận, không tiếp tục nói.
Phương Sân lập tức triệu tập một đám hòa thượng rời đi. Rất nhanh tụ hợp ở một cái đại điện.
- Vương Khả đâu?
Phương Sân trừng mắt nhìn về phía mấy tên hòa thượng.
- Chúng ta, chúng ta không biết!
Một đám hòa thượng buồn bực nói.
- Sao lại không biết chứ? Vừa rồi Vương Khả vẫn còn ở đây mà, tại sao lại không thấy?
Phương Sân trợn mắt nói.
- Bây giờ Độ Huyết Tự có âm chướng trận, vừa rồi Vương Khả tiến vào một dãy cung điện, tốc độ rất nhanh, rẽ ngoặt mấy cái, đã không thấy tăm hơi!
Một tên hòa thượng trong đó nói ra.
- Không thấy Vương Khả? Vì sao?
Phương Sân trợn mắt nói.
Không phải Vương Khả luôn miệng nói đến giúp đỡ trấn áp Long Huyết sao? Làm sao lại không thấy?
~ Trụ trì, lần này Vương Khả chui vào Độ Huyết Tự, có mục đích gì khác hay không?
Một tên hòa thượng cau mày nói.
- Nói nhảm, đã như vậy rồi còn muốn hoài nghi sao? Khẳng định Vương Khả có mục đích không thể cho người biết, còn không nhanh tìm cho ta!
Phương Sân trợn mắt nói.
- Thế nhưng Độ Huyết Tự có âm chướng trận, chúng ta không cách nào triển khai thần thức, làm sao tìm được?
Một tên hòa thượng cau mày nói.
- Trụ trì, trước đóng âm chướng trận lại, tìm được Vương Khả lại nói!
Một tên hòa thượng nói ra.
Ánh mắt Phương Sân liên tục biến ảo, gật đầu một cái:
- Được, trừ bỏ cấm địa ở hậu viện ra, trước đóng âm chướng trận ở những địa phương khác lại!
- Cấm địa hậu viện?
Một tên hòa thượng cau mày nói.
- Đi làm việc là được, cấm địa hậu viện, ta tự mình lục soát, các ngươi cũng mau lục soát, phải nhanh lên!
Phương Sân khiển trách quát mắng.
- Vâng!
Một đám hòa thượng ứng tiếng nói.
Rất nhanh, một đám hòa thượng bận rộn rơi đi.
- Ông! Ông! Ông!
Âm chướng trận ở các nơi trong Độ Huyết Tự đều đóng lại, một số hòa thượng Nguyên Anh cảnh nhanh chóng thả thần thức ra tìm tòi, còn cấm địa hậu viện thì Phương Sân tự mình đi dò xét.
- Đã tìm được chưa?
Phương Sân hỏi.
- Chưa! Một đám hòa thượng lộ vẻ cổ quái nói.
- Mặc dù Phi Lai Phong lớn, nhưng cũng không lớn đến mức không biên giới, Vương Khả, Trương Chính Đạo là hai người sống sờ sờ, cứ như vậy biến mất là sao?
Phương Sân trợn mắt nói.
- Trụ trì, chúng ta đã tận lực, chỉ có cấm địa hậu viện là chúng ta chưa tra! Một tên hòa thượng nói.
~ Ta đã đi qua cấm địa hậu viện, nơi đó không cần tìm, khẳng định không có!
Phương Sân trợn mắt nói.
- Vậy những địa phương khác, khẳng định không có!
- Đánh rắm, Vương Khả, Trương Chính Đạo có thể trốn đi đâu?
Nếu không tìm được người, đệ tử các đại tiên môn phong ấn Long Huyết, đều muốn xé xác ta, tìm kiếm cho ta, tiếp tục lục soát, đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra cho ta!
Phương Sân quát.
- Vâng!
Một đám hòa thượng buồn bực nói.
Phương Sân có thể không tức giận sao? Giờ phút này đều sắp giận điên lên rồi, hai người sống sờ sờ, làm sao có thể biết mất chứ? Tuy Phi Lai Phong rất lớn nhưng các hòa thượng rất quen thuộc đối với nơi này, cho dù giờ phút này Vương Khả, Trương Chính Đạo đánh mà nói, cũng vô dụng, tăng nhân Độ Huyết Tự dùng thần thức quét qua, là có thể tìm ra! Tại sao lại không thấy chứ?
Biến mất? Không, Vương Khả, Trương Chính Đạo còn ở đây.
Vương Khả, Trương Chính Đạo một không đi vào cấm địa hậu viện, hai không đào địa đạo. Vương Khả đi theo con đường Bất Giới Hòa Thượng chỉ điểm, giờ phút này đã đi tới địa phương phong ấn Long Huyết. Đến nơi này, mới đi vào một cái tiểu mật đạo. Chỉ là không ai biết mục đích của Vương Khả đã tới.
Nơi này có rất nhiều đệ tử tiên môn lo lắng tìm Vương Khả, đồng thời không ngừng mắng chửi đám hòa thượng, vì vậy, đám hòa thượng chỗ nào cũng tìm kiếm, chỉ có nơi này là không dám lục soát cẩn thận.
Lục soát? Đi lục soát nơi phong ấn Long Huyết sao? Ổ ngay trước mặt đệ tử các đại tiên môn tìm kiếm Vương Khả? Đây không phải là đánh mặt mọi người à? Đây không phải là hành vi của bệnh tâm thần sao? Chuyện này cũng dẫn đến, Vương Khả, Trương Chính Đạo rõ ràng ở nơi này, vô số hòa thượng không ngừng lục soát Độ Huyết Tự, lại không tìm được Vương Khả.
Bên ngoài Độ Huyết Tự!
Sắc Dục Thiên dẫn động Nghiệt Long Đao tiếp tục trùng kích Vạn Tự Kim Phù đại trận của Độ Huyết Tự.
- Đại Uy Thiên Long!
- Ngao! - Ầm ầm!
Va chạm khủng bố, cho dù cách một lớp đại trận, cũng làm cho Phi Lai Phong run rẩy một trận.
Phương Sân đứng ở trên quảng trường một cái đại điện nhìn ra bên ngoài.
- Long Cốt đâu?
Phương Sân trợn mắt nói.
- Long Cốt bị Sắc Dục Thiên đánh chạy đi rồi, trụ trì, ngươi trở về không bao lâu, Long Cốt dưới một lần va chạm, đã quay đầu bỏ chạy, hắn cũng không ngốc, lưu lại để tiếp tục bị đánh sao?