Bất Diệt Thần Vương

Chương 1002: Trang bị dã ngoại




- Ngươi có thể giúp chúng ta ngăn chặn nguy hiểm!

Trương Chính Đạo ở bên cạnh nói.

- Ngăn chặn như nào?

Bất Giới Hòa Thượng khó hiểu nói.

- Ngươi cũng là người có thân phận, có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi người, đến lúc đó có thể ngăn ở phía trước, giúp chúng ta tranh thủ thời gian chạy trốn!

Trương Chính Đạo khuyên nhủ.

Mặt Bất Giới Hòa Thượng đen lại:

- Đánh rắm, ta ngăn ở phía trước, chẳng phải là sẽ chết thật sao?

Ta đang sống tốt, dựa vào cái gì phải quên mình vì người?

- Phật Tổ có thể cắt thịt nuôi chim ưng, ngươi không có một chút tinh thần hy sinh, về sau làm sao tu Phật, làm sao đi tây thiên gặp Phật Tổ?

Trương Chính Đạo hỏi.

Gương mặt Bất Giới Hòa Thượng co quắp lại:

- Cút đi, dù sao ta cũng không đi! Đánh chết ta cũng không đi!

- Được rồi, Bất Giới Hòa Thượng, ngươi nói mật đạo Độ Huyết Tự cho chúng ta biết trước đã!

Vương Khả ở một bên nói giúp.

Trần Mạc, một chỗ bão cát che trời!

Vương Khả và Trương Chính Đạo bay đến phía trên một tảng đá lớn, nhìn ra xa.

- Vương Khả, lời của Bất Giới Hòa Thượng mà ngươi cũng có thể tin tưởng sao? Chỉ cần không rơi vào phía trên cát, thu liễm khí tức lại, không gây ra động tĩnh quá lớn, Huyết Thần Tử của Long Huyết sẽ không phát hiện được chúng ta? Ngộ nhỡ vẫn có Huyết Thần Tử thì làm sao?

Trương Chính Đạo có chút hoài nghi nói.

- Đến cũng đến rồi, nói lời vô dụng làm gì, Huyết Thần Tử đến thì sao? Tới một tên, ta tát một cái! Nếu không phải vì lo lắng cho ngươi, ta cần phải trốn lên trên tảng đá để thổi gió sao?

Vương Khả khinh thường nói.

Trương Chính Đạo:

Vì sao nhìn ngươi khoác lác, ta lại không cách nào phản bác chứ?

- Nhìn xem, phía trước chính là Độ Huyết Tự, cái Độ Huyết Tự này thật quỷ dị?

Vương Khả cảm thấy kỳ lạ nói.

Chỉ thấy nơi xa có một tòa núi lớn, xung quanh ngọn núi là một dãy cung điện và mấy cái quảng trường bị đục mổ ra, ở đó có cát bụi che đậy, nhìn mơ mơ hồ hồ, nhưng nhìn toàn thể lại là một ngọn núi.

Đỉnh ngọn núi này có một chữ 'Vạn' màu vàng kim to lớn lơ lửng, chữ "Vạn" (r!) giống như hình thành một cái kết giới, bao phủ toàn bộ ngọn núi và các chùa miếu cung điện bên trên.

- Hình như ngọn núi này của Độ Huyết Tự có tên là 'Phi Lai Phong; theo truyền thuyết, năm đó nó được một vị La Hán nâng tới trấn áp Long Huyết, từ đó cho tới nay, đều không gì phá nổi, nhìn thấy chữ "Vạn"

Trương Chính Đạo nói.

- Đại Uy Thiên Long, phá cho ta!

Đột nhiên nơi xa truyền đến một tiếng gầm giận dữ.

Chỉ thấy, bên trong cát bụi bất ngờ xuất hiện một bóng người khôi ngô, vậy mà lại là Sắc Dục Thiên từ trên trời hạ xuống, vung ra một chưởng, một đầu hắc long từ sau lưng hắn bay ra.

- Ngao!

Hắc long gào thét, giống như có một cỗ chỉ uy làm cho tâm thần người rung động, theo Sắc Dục Thiên vung tay lên, trong nháy mắt phóng tới bay tới chữ "Vạn"

- Oanh] Một tiếng nổ mạnh vang lên, rất nhiều sa mạc ở xung quanh cũng nổ vang trời, chấn động kinh khủng khiến tảng đá lớn ở chỗ Vương Khả, Trương Chính Đạo cũng run rẩy một trận, trong nháy mắt một trận cuồng phong lao thẳng tới chỗ hai người.

- Phốc, phốc! Tên Sắc Dục Thiên tâm thần này, làm sao ngươi có thể phá mở trận pháp Vạn Tự Kim Phù do La Hán Phật Môn bố trí chứ? Phi, phi, làm hại ta ăn đầy một miệng cát!

Trương Chính Đạo trợn mắt tức giận nói.

Hắn quay đầu nhìn về phía Vương Khả, lại thấy Vương Khả kịp thời lấy ra một cái lá chắn ngăn đất cát vùi lấp, cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.

- Trương Chính Đạo, ngươi xem, Vạn Tự Kim Phù bị phá kìa!

Vương Khả nhìn vị trí cát bụi che trời cau mày nói.

- Cái gì?

Trương Chính Đạo nhìn tới.

Quả nhiên, một đòn hắc long đã đụng nát Vạn Tự Kim Phù.

- Giết!

Sắc Dục Thiên hét to một tiếng.

- Rống!

Một đám Huyết Ma Nguyên Anh cảnh ở sau lưng lập tức gào to, theo Sắc Dục Thiên nhào về phía Phi Lai Phong.

- La hán quy vị!

Phương Sân hét lớn một tiếng.

- Ông!

Chỉ thấy, mảnh vỡ của Vạn Tự Kim Phù đột nhiên hội tụ về trung tâm, trong nháy mắt trở về hình dáng ban đầu, kẹp lấy cổ hắc long.

- Cái gì?

Sắc Dục Thiên ở nơi xa, sợ hãi kêu lên một tiếng.

- Sắc Dục Thiên, ngươi cho rằng Vạn Tự Kim Phù năm đó La Hán lưu lại dễ dàng phá như vậy sao? Ta chỉ muốn khóa lại Nghiệt Long Đao của ngươi thôi, không có Nghiệt Long Đao, ngươi còn có thể làm gì?

Phương Sân hét to một tiếng.

- Muốn chết!

Sắc Dục Thiên lập tức lao thẳng tới.

Phương Sân cũng xông lên trời.

Song chưởng của hai người ầm ầm đụng vào nhau.

- Oanh!

Hai đại Nguyên Thần cảnh va chạm, lần thứ hai cuốn lên một cơn bão lớn.

- Ngao! Hắc long điên cuồng giãy dụa, thế nhưng uy lực của Vạn Tự Kim Phù quá lớn, nên nhất thời không giãy ra được, một đám Huyết Ma Nguyên Anh cảnh đánh tới. Chỉ thấy, vô số hòa thượng ở xung quanh cũng nhao nhao xuất thủ.

- Định Hải Triều!

Một đám hòa thượng thôi động hai viên Định Hải Châu.

- Ông!

Hai viên Định Hải Châu lập tức phát ra vô số ánh sáng xanh, dường như có từng đạo Lam Sắc Hải Lãng cuốn về phía Huyết Ma phổ thông.

- Ầm ầm!

Đám Huyết Ma giống như rơi vào thủy triều, trong lúc nhất thời khó tiến thêm bước nữa.

- Các đại tiên môn đồng đạo, Sắc Dục Thiên không cần các ngươi phí công, Độ Huyết Tự ta sẽ dốc hết sức chống đỡ, làm phiền các vị, nhất định phải giữ vững phòng tuyến, chớ để tuyệt thế ma đầu Long Huyết thoát khỏi tù đày!

Phương Sân ở giữa không trung quát lên.

- Được!

Thanh âm gầm rú từ nơi nào đó trên Phi Lai Phong truyền đến, hiển nhiên, cường giả các đại tiên môn đã tới từ sớm, đang ở bên trong Phi Lai Phong trấn áp Long Huyết.

- Định Hải Châu?

Sắc Dục Thiên tức giận nói.

- Không sai, Sắc Dục Thiên, ngươi lấy được Nghiệt Long Đao của Long Hoàng, Độ Huyết Tự ta cũng có bảo vật năm đó của Long Hoàng, ta chỉ cần mười hai Nguyên Anh cảnh thôi động hai viên Định Hải Châu, là đám Huyết Ma của ngươi không cách nào đặt chân vào Độ Huyết Tự một bước!