Bất Diệt Thần Vương

Chương 1001: Ta không đi, ta sợ chết




- Đó là do tu vi ngươi quá yếu, nếu như ngươi đạt tới Nguyên Anh cảnh, thúc giục lực lượng càng lớn, thì sẽ không có chuyện gì nữa!

Bất Giới Hòa Thượng nói.

- Vậy thì có tác dụng gì, ta chỉ có chút tu vi này! Cái này còn không bằng Định Hải Khốn Thần Trận!

Vương Khả cau mày nói.

- Không, có hai biện pháp để uy lực Định Quang Kính tăng lên, một chính là tìm đủ hai mươi tư viên Định Hải Châu! Hai, chính là dùng linh khí khổng lồ cung ứng, để cho uy lực bạo tăng!

Bất Giới Hòa Thượng nói.

- Giống như lúc trước bày trận sao?

Vương Khả hơi suy nghĩ.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Định Quang Kính, chính là lúc Thiên Lang Tông bày trận, dẫn linh khí của linh sơn cung ứng Định Quang Kính, Định Quang Kính chiếu xuống thanh quang, vây khốn tất cả cường giả trong Thiên Lang Tông từ Kim Đan cảnh trở xuống.

- Không sai, nó có thể tự động hấp thu linh khí, miễn là ngươi đặt nó ở phía trên vô số linh thạch, nó không cần ngươi hao tâm tổn trí, chỉ cần điều chỉnh tốt góc độ là được, có sáu viên Định Hải Châu, chỉ cần có đầy đủ linh thạch cung ứng, vây khốn Nguyên Thần cảnh cũng không khó! Nói không chừng còn có thể cố định toàn bộ huyết hải.

Bất Giới Hòa Thượng nói.

- Ngươi có ý gì?

Dường như Vương Khả nghe được chuyện gì đó không thích hợp.

- Ngươi chỉ cần dùng Định Quang Kính, giam cầm Long Huyết và huyết hải, Sắc Dục Thiên sẽ có thể chiếm lấy tiên thiên ma chủng, Sắc Dục Thiên thắng, ngươi cũng có thể cứu Trương Ly Nhi trở về!

Bất Giới Hòa Thượng nói.

- Bận bịu nửa ngày, ngươi vẫn là khuyên ta đi chịu chết!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Không phải ngươi muốn cứu Trương Lý nhi sao? Thuận tiện, thuận tiện mà thôi!

Bất Giới Hòa Thượng cười nói.

- Đánh rắm, ta đi chỗ nào tìm vô số linh thạch đây? Nghe ngươi nói, còn muốn ta cố định toàn bộ huyết hải? Như thế sẽ tốn bao nhiêu linh thạch!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Không phải ngươi không thiếu tiền sao? Không phải thứ ngươi có chính là linh thạch sao?

Bất Giới Hòa Thượng trợn mắt nói.

Mặt Vương Khả tối sầm lại:

- Đánh rắm, ai nói ta không thiếu tiền? Tiền của ta là gió lớn thổi tới àI - Dù sao ngươi cũng muốn cứu Trương Lý nhiị, chỉ là thuận tiện mà thôi, lại nói, ta làm trụ trì Độ Huyết Tự nhiều năm, đối với Độ Huyết Tự quen thuộc nhất, ta còn có thể nói cho ngươi một số mật đạo của Độ Huyết Tự, ngươi có thể vụng trộm đi thi triển tài năng!

Bất Giới Hòa Thượng khuyên nhủ.

Vương Khả sầm mặt lại:

- Mật đạo? Vụng trộm đi thi thố tài năng? Bất Giới Hòa Thượng, không phải ngươi đang đùa ta chứ?

- Làm sao có thể, ngươi phải tin tưởng ta, đã lúc nào ta lừa ngươi chưa?

Bất Giới Hòa Thượng lập tức nói.

Vương Khả:

Tên hòa thượng như ngươi nói năng ngọt xớt, đã khi nào nói thật chưa? Mẹ nó, lần thứ nhất gặp mặt, đã giả bộ đáng thương gạt người, ngươi còn không có lừa qua ta sao?

- Bất Giới Hòa Thượng, hiện tại Độ Huyết Tự nguy nan, ngươi tốt xấu gì cũng từng là chủ trì Độ Huyết Tự, chắc trở về chủ trì đại cuộc cũng không khó lắm, nếu không, ngươi theo chúng ta về Độ Huyết Tự đi, đến lúc đó giúp đỡ chúng ta một chút, không được sao?

Trương Chính Đạo ở một bên khuyên nhủ.

- Không đi không đi, ta không thể đi!

Bất Giới Hòa Thượng lắc đầu giống như đánh trống.

- Vì sao?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Ta sợ chết!

Bất Giới Hòa Thượng nói thẳng.

Vương Khả:

Trương Chính Đạo:

Chẳng lẽ mình ngươi sợ chết, chúng ta không sợ chết sao?

Bỗng nhiên bầu không khí trở nên quỷ dị. Ba người đều không biết nói tiếp cái gì.

Trông cậy vào Bất Giới Hòa Thượng đi qua chủ trì đại cuộc, đó là chuyện không thể rồi, giờ hắn đã nói thẳng sợ chết, còn có thể bắt hắn thế nào?

- Vương Khả, Trương Lý nhi bên kia... ! Chúng ta còn muốn đi sao?

Trương Chính Đạo cau mày nói.

Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi, cuối cùng trong mắt quét ngang:

- Đi, tại sao không đi!

- Thế nhưng, biện pháp Bất Giới Hòa Thượng nói, căn bản không đáng tin cậy! Chính hắn cũng sợ chết không dám đi, rõ ràng chính là khuyến khích hai chúng ta đi chịu chết!

Trương Chính Đạo nói.

- Ta không phải khuyến khích các ngươi đi chịu chết, các ngươi đi qua, chưa chắc đã chết!

Bất Giới Hòa Thượng ở một bên giải thích.

- Ngươi im miệng!

Trương Chính Đạo trợn mắt nói.

Ngươi đã sợ chết không dám đi, còn có mặt mũi nói tiếp sao?

- Không có việc gì, ta không sợ, không phải là một tên Long Huyết nho nhỏ thôi sao? Ta sẽ sợ hắn à? Nếu thật sự chọc tới ta, bạch đao đâm vào huyết đao rút ra, ta sẽ một kiếm đâm chết hắn!

Vương Khả trơ mắt quyết tuyệt nói.

Trương Chính Đạo:

Bất Giới Hòa Thượng:

Ngươi có thể một kiếm đâm chết Long Huyết, ngươi lừa gạt ai đấy? Nếu Long Huyết dễ giết như vậy, còn cần bị trấn áp nhiều năm như thế sao? Còn nữa, không phải ngươi vừa mới nói đánh không lại Long Huyết sao? Hiện tại lại một kiếm có thể đâm chết?

- Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta nói là sự thật, cùng lắm thì ta chơi thật với hắn, giết hắn không phải như chơi đùa sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

Hai người:

Vương Khả, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy, ngươi có thể đừng khoác lác được không? Ngươi vừa thổi, khiến bầu không khí giữa mọi người thêm lúng túng?

- Vương Khả, ngươi trâu, ngươi không sợ chết, tự ngươi đi đi!

Trương Chính Đạo lập tức sợ hãi kêu lên.

Ngươi đã muốn đi chịu chết, ta còn thần kinh đi cùng ngươi làm gì?

- Ừ, ngươi không đi cũng không sao, trở về, xem ngươi làm sao bàn giao với lão Trương gia nhà ngươi, ta nhớ ngươi từng nói, lão Trương gia nhà ngươi, chỉ có một mình Trương Lý nhi là con gái!

Vương Khả gật đầu một cái.

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:

- Con mẹ nó, đi, ta đi còn không được sao?

- Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có nguy hiểm!

Vương Khả an ủi.

Trương Chính Đạo sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, ngươi đánh rắm, cũng bởi vì có ngươi ở đây, mới nguy hiểm, lần nào ra ngoài cùng ngươi, không phải là cửu tử nhất sinh chứ? Mẹ kiếp!

- Bất Giới Hòa Thượng, ngươi thật sự không đi sao? Sắc Dục Thiên là đồ đệ ngươi đấy! Ngươi không lo lắng chút nào sao?

Vương Khả cau mày nói.

- Ta? Ta đã phế hết tu vi, ta có thể làm được cái gì? Ngộ nhỡ gặp nguy hiểm, ta cái gì cũng không làm được!

Bất Giới Hòa Thượng vung tay áo.