Viêm Hậu mang theo Già La, Tử Hề đến Lục Trọng Thiên. Hình Đế còn chưa lại đây, Diệu Đế cũng không hiện thân, Tinh Hoàng lén đi vào. Có một cửa ra vào là đại viên mãn Tinh Hoàng khống chế, Tinh Hoàng muốn đi vào thật đơn giản.
Tinh Hoàng ẩn núp trong một phế thạch hư không thật lớn. Phế thạch này còn có thần trận do Viêm Hậu tự mình bố trí. Hình Đế còn chưa đến, Diệu Đế cũng vẫn chưa xuất hiện. Vô Nhai Tử không thấy bóng dáng. Đám người Viêm Hậu đi vào phế thạch thật lớn, Viêm Hậu để Già La và Tử Hề ẩn núp trong phế thạch gần đó. Nàng ngồi xếp bằng trên phế thạch lớn nhất, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian rất nhanh trôi qua hai ngày, cách kì hạn năm tháng chỉ còn ba ngày. Đại viên mãn nơi này đều thật khẩn trương. Cảnh Vương Trung Cảnh cũng đến đây, hắn đã nắm toàn cục, hắn còn tự mình quan sát Viêm Hậu, thời khắc bảo trì liên hệ với Hình Đế. Hắn như vậy là phi thường mạo hiểm, nếu Viêm Hậu giận dữ, muốn giết hắn chỉ đơn giản như cái vẫy tay.
Viêm Hậu không hề động thủ, vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng trên cự thạch. Nàng khinh thường đại viên mãn động thủ. Đây chỉ là tay sai của Hình Đế mà thôi, chờ giết chết chủ nhân, sau này hạ mệnh lệnh, để đám đại viên mãn không cần động thủ với hắn, nếu không sẽ tự sát tạ tội!
Sau hai ngày, không gian sóng gió trước Viêm Hậu ngàn dặm nổi lên, sau đó một thân ảnh dần ngưng kết, đó là Hình Đế. Gần như đồng thời, Viêm Hậu cũng thu được tin tức:
- Viêm Hậu, bần đạo đã đến đến rồi, tùy thời chuẩn bị phối hợp tập kích Hình Đế của các ngươi.
- Được!
Nội tâm Viêm Hậu trấn định, cũng âm thầm khinh thường nhân phẩm của Vô Nhai Tử. Tên này rõ ràng đang ẩn núp, muốn xem tình huống mới quyết định ra tay hay không. Chỉ cần nơi này có thể chống lại Hình Đế, chỉ cần bên này có khả năng thắng, Vô Nhai Tử khẳng định ra tay liên hợp diệt Hình Đế. Ngược lại, nếu Hình Đế chiếm thế thượng phong, hắn ra tay cũng không nắm chắc, có lẽ sẽ chạy trốn.
Diệu Đế không xuất hiện, rất có thể đã ẩn núp ở một bên. Viêm Hậu cũng không để ý, bốn đánh hai, khả năng thắng cũng thật lớn đi? Khổ tu ba mươi vạn năm, Viêm Hậu có tin tưởng nhất định với chiến lực của mình. Cộng thêm lúc trước đánh chết Mẫu Đế và Đãi Đế, phối hợp giữa nàng và Tử Hề Già La đã rất quen thuộc.
Hình Đế mặc trường báo hắc kim, đầu đội mũ quan tím sẫm, dáng người hắn cao ngất, hai tay đặt sau lưng, trên người cũng không tỏa ra khí thế gì, nhưng chỉ cần đứng gần, khiến người ta cảm giác hắn như trung tâm thế giới, sặc sỡ lóa mắt.
Sau khi hắn nhìn Viêm Hậu từ khoảng không, ánh mắt lộ ra vẻ si mê và hồi tưởng, trầm mặc hơn mười hơi thở, hắn mở miệng, thanh âm không lớn, lại dễ dàng rơi bên tai Viêm Hậu, Già La và Tử Hề:
- Viêm Hậu, ba mươi vạn năm không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy. Bổn tọa cho ngươi một cơ hội, trở thành đạo lữ của bổn tọa, thiên hạ này bổn tọa chia sẻ cùng ngươi.
Viêm Hậu ngồi xếp bằng, bất động, ánh mắt nhìn Hình Đế xa xa, trên mặt không có thần sắc dao động gì, bình tĩnh nói;
- Hình Đế, nói cái này có ý nghĩa gì nữa, gọi Diệu Đế xuất hiện, chúng ta quyết trận tử chiến!
- Không cần Diệu Đế ra tay?
Hình Đế lạnh lùng cười nói:
- Chỉ bằng ba người các ngươi? Bổn toạ một tay đã có thể diệt sạch tất cả, cho các ngươi cơ hội cuối cùng, người đầu hàng ta sẽ được miễn chết!
Hình Đế thật ngông cuồng, không giống như tính cách lúc trước của hắn, hai lần đại chiến Chủ Thần lúc trước, Hình Đế đều là Chủ Thần đứng phía sau cổ động, đánh lén hay ám sát, chưa bao giờ giống hôm nay, cuồng vọng lấy một địch ba. Hơn nữa không phải giả vờ, cảm giác hắn tự tin tràn đầy, không sợ ba Chủ Thần liên thủ công kích.
Viêm Hậu tự nhiên cười nhạt, nếu phải đầu hàng cũng không cần chờ đến bây giờ, các nàng đã sớm đầu hàng, ba mươi vạn năm trước thế giới đã thống nhất rồi. Viêm Hậu đứng lên, trên người sáng lên hừng hực liệt hỏa, dục hỏa bay tới, nàng khẽ kêu lên:
- Hình Đế, hãy bớt sàm ngôn đi, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, ân oán trăm vạn năm hôm nay xóa bỏ.
Vù!
Tử Hề và Già La một trái một phải bay tới, ba người hình thành tư thế giáp công, bao vây Hình Đế. Hình Đế hoặc chỉ có thể khai chiến với ba người hoặc chỉ có thể lui về phía sau.
Hình Đế không có động tác gì, khuôn mặt bình tĩnh nhìn ba người, cười ha ha nói:
- Viêm Hậu, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao, một khi đã như vậy, để cho ngươi xem chiến lực của bổn tọa!
Vù vù!
Viêm Hậu không hề khách khí, ngọn lửa trên người bành trướng ra, một đóa mây lửa ùn ùn kéo đến, nháy mắt bao phủ phạm vị ngàn dặm, sau đó rất nhanh thổi quét qua bốn phương tám hướng, rất nhanh bao phủ phạm vi trăm vạn dặm. Hình Đế đứng ngạo nghễ ở hư không, không có động tác gì, mặc cho Viêm Hậu điều khiển ngọn lửa.
Hỏa Nguyên Thiên Trận bố trí thành công, cả người Viêm Hậu như trút được gánh nặng, không chỉ bởi vì chiếm tiên cơ, còn bởi vì trong Hỏa Nguyên Thiên Trận, nàng có thể cảm nhận hết thảy xung quanh, pham vị ngàn vạn dặm xung quanh không thể có Chủ Thần tiềm tàng.
Diệu Đế cũng không ẩn núp gần đó, ngược lại Viêm Hậu phát hiện Vô Nhai Tử, đang núp trong một khối phế thạch hư không. Sau khi Viêm Hậu cảm giác được hắn, hắn còn truyền âm lại:
- Viêm Hậu, các ngươi yên tâm chiến đấu, bần đạo sẽ tùy cơ hành động.
Viêm Hậu không để ý Vô Nhai Tử, sau khi nàng xác định Diệu Đế không ở, nhất thời rất ưu sầu, bốn đánh một còn đánh không thắng sao? Chỉ cần diệt Hình Đế, vậy mọi chuyện đại cát, Diệu Đế không đủ gây sức ép, một mình Viêm Hậu có thể diệt Diệu Đế.
Đã đến mức này rồi, cũng không còn gì để nói, cung tên đã kéo dây, Viêm Hậu phóng ra dục hỏa, bắt đầu mãnh công.
Tử Hề và Già La phối hợp công kích, phía trước diệt sát Mẫu Đế và Đãi Đế cũng là như thế. Viêm Hậu làm chủ lực, Tử Hề và Già La kiềm chế, đả thương nặng hai vị Chủ Thần, cuối cùng đánh chết. Hỏa Nguyên Thiên Trận muốn phá vỡ rất khó khăn, phá không ra vậy trốn không thoát, chỉ có thể chậm rãi ma tử, diệt sát.