- Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?
Trong Hỗn Nguyên Khí vực sâu Thất Trọng Thiên, từng ý niệm hiện lên, giống như cô hồn dã quỷ. Từng ý niệm này thật mờ ảo, dần hiện lên, rất là thần kỳ.
Dần dần ý niệm này giống như nhớ lại một việc, giật mình một cái, sau đó vô số ý niệm hội tụ, trong Hỗn Nguyên Khí ngưng tụ một hư ảnh trong suốt, nho nhỏ, đó là hư ảnh của Lục Ly.
Trong mắt Lục Ly toàn là khiếp sợ, hắn nhìn bốn phía, nội tâm kinh nghi bất định:
- Ta vậy mà không chết? Linh hồn của ta vẫn còn tồn tại, hơn nữa ba hồn bảy vía đầy đủ, đây là xảy ra chuyện gì?
Lục Ly nhớ đến chuyện trước lúc hắn mất đi ý thức. Hắn hủy diệt thần đan, hủy diệt cả pháp giới, sau đó thần dịch màu trắng tan rã thần đan, ý thức của hắn cũng biến mất. Một khắc trước khi biến mất, hắn nghĩ đã thất bại rồi, linh hồn hoàn toàn bị hủy diệt.
Hiện tại linh hồn hắn không tiêu tán, còn nằm trong thần dịch màu trắng? Thần dịch màu trắng khủng bố như thế, linh hồn hắn lại chống chịu nổi? Chẳng lẽ hắn thành công rồi? Suy đoán và xác minh lúc trước của hắn đều là chính xác? Thần niệm của hắn lập tức quét ra bốn phía, muốn xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Vừa xem xét, hắn càng thêm kinh ngạc vạn phần, bởi vì hắn phát hiện trong thần dịch màu trắng xuất hiện một không gian phi thường lớn, không gian này ít nhất lớn cỡ Thất Trọng Thiên, hơn nữa không gian còn đang lớn dần với tốc độ phi thường nhanh.
Rầm rầm rầm rầm!
Trong hỗn nguyên khí, lôi long lóng lánh, không ngừng đánh xuống, vô số lôi long phá vỡ trường không, cuối cùng biến mất không thấy. Ngoài không gian siêu cấp lớn, bên trong không có gì cả, cũng không có đại địa, cũng không có sinh linh, chỉ có linh khí tương đối loãng.
- Chuyện này...
Lục Ly có hơi khó hiểu, dựa theo suy tính lúc trước của hắn, sau khi pháp giới hủy diệt, có thể sinh ra pháp giới mới. Nhưng thứ này nhìn thế nào cũng không giống pháp giới. Hơn nữa không gian nơi này rõ ràng là một hình cầu, không giống có phân chia thiên địa.
Còn nữa, linh hồn của hắn vì sao nằm trong thần dịch? Trong thần dịch này vì sao không bị phân tán? Thần dịch màu trắng này rốt cuộc là cái gì?
Lục Ly cân nhắc một trận, thần niệm quét ra bên ngoài, lại phát hiện thần niệm của hắn không thể tra xét tình huống bên ngoài, chỉ có thể tra xét tình huống không gian trong thần dịch màu trắng.
Lục Ly tra xét vài ngày, cũng suy nghĩ vài ngày, hắn phát hiện tuy xảy ra một ít biến hóa kỳ dị, nhưng giống như không có tác dụng gì?
Hắn vẫn bị vây trong trạng thái hồn thể, vẫn bị nhốt trong thần dịch màu trắng. Pháp giới bị hủy, thần đan bị hủy, hắn giống như chịu thiệt? Không gian kỳ dị này cảm giác không có tác dụng gì? Nguyên lực cũng không có biện pháp sinh ra?
- Chẳng lẽ do không bố trí Đại Đạo Chi Ngân?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một ý niệm, hắn tra xét thử, phát hiện hồn lực không giảm bớt, ngưng tụ mấy ngàn dòng Đại Đạo Chi Ngân vẫn thật đơn giản. Hơn nữa hắn là hồn thể, tuy thế giới này rất lớn, nhưng tốn một thời gian là có thể ngưng tụ ra.
Hiện tại hắn cũng không có biện pháp, nếu không nghĩ biện pháp, linh hồn sớm hay muộn sẽ tiêu tán. Thừa dịp hiện tại hồn lực còn đang dư thừa, thử nghiệm một lần, nếu không chờ hồn lực hoàn toàn tiêu tán, đến lúc đó nghĩ gì cũng không có biện pháp. Dù sao cùng lắm thì hồn phi phách tán, còn có thể kém hơn bao nhiêu?
Thần niệm hắn bắt đầu quét tới quét lui trong thần dịch màu trắng, thôi diễn phương vị phải khắc, chờ sau khi xác định phương vị, từng dòng được khắc lên, mặc kệ có hữu hiệu hay không, tạm thời thử một lần.
Tốn mấy ngày, hắn thôi diễn ra phương vị, Đại Đạo Chi Ngân này hắn khắc vài lần, có kinh nghiệm thành thục. Hiện tại hắn lo lắng hồn lực có thể khắc Đại Đạo Chi Ngân vào trong thần dịch màu trắng không? Dựa theo lẽ thường, nếu linh hồn không tiêu tán trong thần dịch màu trắng, vậy hồn lửa hẳn có thể khắc thành công.
Hắn bắt đầu khắc dòng Đại Đạo Chi Ngân đầu tiên, lượng lớn hồn lực tràn ra từ trong linh hồn, dựa theo phương pháp lúc trước, ngưng tụ ra Đại Đạo Chi Ngân màu trắng.
- Được rồi!
Lục Ly nhìn thấy trong thần dịch màu trắng xuất hiện bạch ngân nhàn nhạt, nội tâm nhất thời mừng rỡ. Quả nhiên có thể khắc thành công. Hắn sợ Đại Đạo Chi Ngân tiêu tán, tốc độ nhanh hơn. Chỉ tốn nửa canh giờ, một Đại Đạo Chi Ngân thật lớn được khắc thành công.
- Hồn lực này tiêu hao hơi nhiều, không gian trong thần dịch màu trắng này sao lớn như vậy? Thần dịch màu trắng chỉ là một đầm nhỏ, thật kỳ quái.
Lục Ly cũng không nghĩ nhiều, tuy tiêu hao hơi nhiều, nhưng cũng đủ khắc mấy ngàn dòng Đại Đạo Chi Ngân, hắn khắc rất nhanh, quen tay hay việc. Sau đó càng khắc càng nhanh, một ngày có thể khắc mấy trăm dòng. Trong thần dịch màu trắng xuất hiện một dấu vết màu trắng. Những dấu vết này cũng không tiêu tán, cũng không di động, thậm chí lôi long gào thét trong thần dịch màu trắng cũng không chút ảnh hưởng chúng nó.
Sau năm ngày, trong thần dịch màu trắng xuất hiện hơn ngàn Đại Đạo Chi Ngân. Sau mười ngày, hai ngàn Đại Đạo Chi Ngân xuất hiện, đều là phương vị Lục Ly lúc trước thôi diễn. Cả không gian đều tràn ngập Đại Đạo Chi Ngân, thần đan năm đó cũng được khắc như vậy.
Lại trôi qua ba ngày, hơn ba nghìn Đại Đạo Chi Ngân được khắc thành công, linh hồn của Lục Ly cũng trở nên phi thường suy yếu, lượng lớn hồn lực bị tiêu hao, nếu lần này còn vô dụng, linh hồn hắn có lẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Vù!
Sau khi khắc thành công Đại Đạo Chi Ngân cuối cùng, tất cả Đại Đạo Chi Ngân đều sáng lên, hô ứng lẫn nhau, giống như biến thành chỉnh thể.
Ngay lúc này, cả không gian đều hơi chấn động, sau đó vô số thần dịch màu trắng xuất hiện một con lôi long thật lớn, gào thét giữa không trung, trong nháy mắt linh khí thiên địa cả không gian rõ ràng nồng đậm hơn vài lần.
Vù!
Sau khi hơn ba nghìn Đại Đạo Chi Ngân sáng lên, đột ngột biến mất toàn bộ, ẩn vào trong thần dịch màu trắng. Gần như đồng thời, Lục Ly cảm giác một ý niệm kỳ dị xuất hiện trong đầu, giống như… cả không gian hòa hợp thành một thể với hắn, không gian này cũng xuất hiện ý nhị khó nói rõ…