Bất Diệt Long Đế

Chương 5107: Mạng lưới tình báo (2)




Cho nên ẩn mình một chút, trong khoảng thời gian này bảo tồn thực lực, vượt qua kiếp nạn mới là vương đạo. Hiện tại tranh giành địa bàn, trở thành Cảnh Vương có ích lợi gì? Đến lúc đó xảy ra đại chiến, Cảnh Vương sẽ là vật hi sinh. Chẳng lẽ Chủ Thần gọi ngươi xuất chiến, ngươi dám không hành động? Chủ Thần đối diện thắng rồi, những Cảnh Vương này khó tránh khỏi cái chết.

Tám đại Tinh Vực cũng thật ẩn mình, không chỉ ẩn mình, bọn họ còn thật sợ hãi. Đại tộc của tám đại Tinh Vực không hiểu biết nhiều lắm, bọn họ chỉ biết Lục Ly thắng, bọn họ lại đứng về phe Cảnh Vương Trung Cảnh. Tuy vài thập niên trôi qua, bọn họ không thấy Lục Ly đến thanh toán, nhưng bọn họ vẫn thật lo lắng, sợ ngày nào đó Lục Ly từ trên trời giáng xuống, chém tận giết tuyệt bọn họ.

Bọn họ đồng dạng bắt đầu bố trí đường lui, ẩn núp triệu tập lượng lớn võ giả, lượng lớn tài nguyên cũng bị điều đi, như vậy ít nhất có thể cam đoan xảy ra chuyện, tộc đàn bọn họ còn có cơ hội quật khởi lần nữa, không đến mức toàn tộc bị giết.

…....

Lục Ly còn ở Tứ Trọng Thiên, Tứ Trọng Thiên quá lớn, có quá nhiều dấu vết chiến đấu Chủ Thần, còn có rất nhiều cung điện của Chủ Thần, hoặc là nói biệt viện của Chủ Thần, nơi bọn họ từng sống.

Việc này đối với võ giả bình thường là tuyệt mật, đối với đại ma vương cũng là bí mật. Đại ma vương năm năm đó nói cho Tinh Hoàng biết, Tinh Hoàng hiện tại mang Lục Ly du đãng xung quanh, tìm hiểu.

Vài thập niên, Lục Ly chưa từng trở về, vẫn ở bên trong. Hắn đã đi rất nhiều nơi, quan sát mấy chục chiến trường, đi hơn mười cung điện Chủ Thần sinh sống, mỗi một nơi đều tìm hiểu vì năm, vài thập niên cứ thế trôi qua.

Bởi vì có thiên nhãn, Lục Ly nắm rõ tình huống Tam Trọng Thiên như lòng bàn tay. Có thể tra xét dễ dàng Viêm Hậu Giới, ngẫu nhiên còn trao đổi truyền âm với đám thê thiếp, để các nàng yên tâm. Thiên nhãn này quả là thứ tốt, có thể tra xét cả đại thế giới, chỉ cần biết vị trí cụ thể, còn lại đều không thành vấn đề.

Ngây người ở Tứ Trọng Thiên vài thập niên, Lục Ly cũng không có thu hoạch quá lớn, vẫn tìm hiểu như trước. Chỉ là càng hiểu nhiều, hắn càng cảm thấy hỗn loạn, cảm thấy cách cánh cửa kia càng xa. Hắn không biết xử lý thế nào, đại ma vương cũng không biết làm sao tu luyện đến Chủ Thần, hết thảy đều chỉ dựa vào hắn tự tìm hiểu.

Lúc trước hắn tìm hiểu mấy trăm năm, mơ hồ cảm giác được một cánh cửa, nhưng trong đầu hắn đủ kiến thức lung tung, cảm giác có ngàn vạn con đường, giống như một mê cung. Biết cánh cửa kia nhưng không tìm thấy con đường đi cánh cửa kia.

Hiện tại ở Tứ Trọng Thiên tìm hiểu vài thập niên, hắn cảm giác cánh cửa kia càng ngày càng rõ ràng. Nhưng… hắn lại cảm giác rời cánh cửa kia càng ngày càng xa, mê cung càng ngày càng nhiều, giống như vĩnh viễn không thể đi đến cánh cửa kia, vĩnh viễn không thể đẩy ra, không thể ra ngoài.

- Dừng lại?

Lục Ly thật sợ hãi tiếp tục tìm hiểu như vậy, sẽ càng ngày càng loạn, thần kinh hắn có thể hỗn loạn.

Nhưng nếu dừng lại, hắn có thể làm gì? Hơn bốn trăm năm sắp trôi qua, đến lúc đó hắn nên làm gì?

Thời gian dần trôi qua, áp lực trên vai hắn càng lúc càng tốt. Tinh thần hắn hiện tại sắp tan vỡ, hắn sợ tiếp tục như vậy, hắn không thể đột phá Chủ Thần mà còn biến thành kẻ điên.

- Đi thôi!

Trầm tư nửa ngày, Lục Ly quyết định tiếp tục tìm hiểu, mê man suy nghĩ càng dễ xảy ra vấn đề. Mặc kệ có đột phá hay không, hắn vẫn phải tìm hiểu con đường đi, dù sao vẫn sẽ có hy vọng, chờ đợi không có ý nghĩa gì, còn dễ dàng khiến áp lực tinh thần càng lúc càng lớn.

- Đi Ngũ Trọng Thiên!

Lục Ly nói với Tinh Hoàng, chỗ cần xem ở Tứ Trọng Thiên cũng đã xem hết rồi, tìm hiểu lặp đi lặp lại cũng không có nhiều tác dụng lắm, còn không bằng đi Ngũ Trọng Thiên, Lục Trong Thiên xem thử.

Thất Trọng Thiên không thể đi, Đại Ma Vương từng dặn dò, nơi đó rất nguy hiểm, Lục Ly đi sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

- Đi thôi!

Tinh Hoàng vung tay, U Linh Thuyền phá không rời đi. Nội tâm hắn cũng rất trầm trọng. Tiếp tục như vậy, Lục Ly đột phá Chủ Thần có hơi khó khăn. Nếu Hình Đế xuất quan trước khi Lục Ly đột phá, đến lúc đó cũng không còn ý nghĩa gì, chiến lực của Lục Ly cũng không mạnh hơn bao nhiêu, một Chủ Thần đột phá ít nhất cũng phải vài thập niên mới thích ứng được, bằng không làm sao phát huy thực lực chân chính của Chủ Thần.

Thế giới của Ngũ Trọng Thiên, nhỏ hơn Tứ Trọng Thiên một chút, nhưng giới diện nơi này lớn hơn, đương nhiên cũng không có giới diện nào hoàn hảo, toàn bộ giới diện đều dập nát, nơi nơi đều là phế thạch hư không. Có phế thạch hư không còn lớn hơn tiểu giới diện bình thường, giống như một tòa cự sơn.

Lần đầu tiên đại chiến Chủ Thần là giáng xuống ở Thất Trọng Thiên và Lục Trọng Thiên, đánh sụp đổ cả Thất Trọng Thiên và Lục Trọng Thiên. Lần đại chiến Chủ Thần thứ hai đánh sụp Ngũ Trọng Thiên và Tứ Trọng Thiên. Bằng không trong Tứ Trọng Thiên sẽ không có nhiều dấu vết Chủ Thần để lại như vậy. Ban đầu Chủ Thần đều ở Thất Trọng Thiên, Thất Trọng Thiên không cho phép võ giả bình thường đi vào.

Ở Ngũ Trọng Thiên, Lục Ly ngây người suốt tám mươi năm. Hắn thăm dò rất nhiều nơi, hiểu rất nhiều kiến thức, nhưng vẫn không đi ra khỏi cánh cửa kia. Thời gian chỉ còn hơn hai trăm năm, nội tâm hắn thật sốt ruột, cũng càng cảm thấy khó đi ra khỏi cánh cửa kia, hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Hắn không quay về Viêm Hậu Giới, không có mặt mũi gặp đại ma vương. Trong Viêm Hậu Giới thật bình ổn, Bán Nguyệt Đại Lục cũng không có võ giả dám xằng bậy. Bán Nguyệt Thành xây dựng thêm, tất cả võ giả đều chỉ có thể ở tại Bán Nguyệt Thành. Nếu ra ngoài chỉ có thể được lệnh bài trưởng lão, nếu không không được rời khỏi phạm vi trăm dặm. Nếu ai dám rời đi một mình, một khi phát hiện, giết không tha.

Hết thảy đều tốt rồi, duy nhất khiến Vẫn đại nhân, Lục Linh lo lắng là Tiểu Bạch vẫn chưa xuất quan.

Tiểu Bạch đi vào mấy trăm năm rồi, nơi đó thời gian gấp trăm vạn lần bên ngoài, nói cách thời gian tu luyện của Tiểu Bạch đã đạt đến mấy trăm vạn năm. Tiểu Bạch lúc trước sắp đột phá đại viên mãn, bế quan chỉ cần mấy trăm năm.