Chỉ mấy hơi thở đã có mười đại viên mãn bị giết. Đáng tiếc chờ Lục Ly muốn đi đến nơi đại viên mãn đông cứng để đánh chết, hắn phát hiện đại viên mãn còn lại đều được cứu đi.
Xoẹt xoẹt!
Lục Ly phất ra hàn khí, hàn băng biến thành làn sương, Lục Ly bay ra, lần này hắn không nhiều lời, bay thẳng đến nơi tụ tập nhiều đại viên mãn.
Đại viên mãn bên kia nhìn thấy Lục Ly vọt đến, toàn bộ như nhìn thấy ôn dịch, lập tức bay xung quanh, trốn không dám trốn, chiến không dám chiến, bọn họ chỉ có thể xấu hổ đi đường vòng.
Vù!
Cảnh Vương Trung Cảnh còn có một vài đại viên mãn bắt đầu công kích từ xa. Tốc độ công kích của bọn họ rất nhanh, Lục Ly rất khó tránh né. Lục Ly căn bản cũng không định tránh né, dựa vào chiến giáp do lực vạn vật hóa thành chống đỡ. Hắn cũng không đuổi giết Cảnh Vương Trung Cảnh, nói đến cùng vẫn là có cố kỵ với Chủ Thần Khí.
Lục Ly bay tới bay lui, nơi hắn đến, đại viên mãn đều rút lui, chỉ cám phóng công kích từ xa. Sau khi công kích, thân mình Lục Ly chợt biến mất không thấy, hắn tiến vào trong pháp giới.
Lục Ly vừa biến mất, dọa sợ rất nhiều đại viên mãn, lần trước Lục Ly vừa biến mất đã diệt sát hơn hai mươi đại viên mãn, hiện tại lại biến mất.
Lần này Lục Ly biến mất không lâu, chỉ mười hơi thở đã xuất hiện. Hắn vừa xuất hiện, thân mình hóa thành hồng quang bắn đến nơi tụ tập hơn mười đại viên mãn. Nơi này còn có một Cảnh Vương, vua Tây Cảnh.
- Chạy thôi…
Vua Tây Cảnh nhìn thấy Lục Ly tiến đến nhanh như thiểm điện, sợ tới mức lập tức điên cuồng chạy trốn, đại viên mãn bên kia tản ra xung quanh.
Lần này không phải rút lui mà là trốn thoát ra xa. Bọn họ lúc trước dừng lại bởi vì tốc độ không nhanh? Hiện tại tốc độ tiêu thăng, bọn họ sao dám lưu lại?
Bọn họ không phá được phòng ngự của Lục Ly, Lục Ly lại có thể thoải mái giết chết bọn họ. Bọn họ lại không ngốc, uy hiếp của Cảnh Vương Trung Cảnh bọn họ e ngại, nhưng nếu bọn họ còn không chạy, sẽ chết lập tức, nào còn có nhiều cố kỵ nữa.
Có một đám đại viên mãn bỏ chạy, đám còn lại tự nhiên sẽ chạy, trong nháy mắt, đại viên mãn đã chạy hơn phân nửa, chỉ còn ại Cảnh Vương Trung Cảnh và ba đại viên mãn Trung Cảnh.
Lục Ly không đuổi theo đại viên mãn bỏ chạy, ánh mắt tập trung vào Cảnh Vương Trung Cảnh, nói:
- Cảnh Vương Trung Cảnh, dám chiến một trận với ta không?
Đại viên mãn đều bỏ chạy, cường giả sắp đại viên mãn phía xa cũng đi nhiều rồi, nhưng những võ giả vây xem vẫn chưa rút đi. Bởi vì bọn họ tin tưởng Lục Ly sẽ không động thủ với bọn họ. Bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ, cũng không uy hiếp được Lục Ly, vừa rồi không ra tay, Lục Ly không đến mức phát rồ như vậy?
Một ngàn vạn quân sĩ tuy không thấy rõ ràng toàn cảnh chiến dấu nhưng vẫn đoán được chín mười. Toàn bộ người vây xem đều khiếp sợ, Lục Ly không hỗ là máy chém Cảnh Vương, lại diệt sát hai Cảnh Vương, còn giết hại nhiều đại viên mãn như vậy. Hơn một trăm đại viên mãn vây giết hắn, không chỉ không giết được hắn, ngược lại còn bị giết nhiều như vậy. Hiện tại phần lớn đại viên mãn đều bị hắn dọa chạy.
Cảnh Vương Trung Cảnh giận không chịu nổi.
Đám đại viên mãn này chạy tán loạn, đây là vi phạm mệnh lệnh của hắn, đả kích uy tín của hắn thật lớn.
Mặt khác… đám đại viên mãn này đi rồi, trong lòng Cảnh Vương Trung Cảnh không tự tin. Rốt cuộc nên chiến hay nên lui? Vừa rồi nhiều đại viên mãn như vậy cũng không giết chết được Lục Ly, chỉ còn lại bốn người bọn họ, còn có thể giết Lục Ly sao?
Nếu không giết chết Lục Ly, một khi Lục Ly tìm được cơ hội, vậy chết sẽ là hắn. Vấn đề là nếu không chiến, hắn cũng chạy sao? Anh danh một đời của hắn sẽ bị hủy hoại trong giây lát, uy danh nhiều năm tích lũy sẽ bị quét sạch.
Nội tâm ba đại viên mãn bên cạnh hắn cũng không yên, bất an. Lục Ly giết đại viên mãn như máy thái thịt, Cảnh Vương Trung Cảnh có Chủ Thần Khí, bọn họ lại không có, nói không chừng sẽ ngã xuống lập tức.
Chỉ là bọn họ không thể trốn, bọn họ cùng Cảnh Vương Trung Cảnh là một đoàn thể lợi ích, Cảnh Vương Trung Cảnh ngã xuống, bọn họ cũng sống không yên ổn gì.
- Cảnh Vương Trung Cảnh, câm điếc rồi?
Lục Ly đợi một lát, thấy Cảnh Vương Trung Cảnh vẫn không đáp lời, lại quát lạnh:
- Có dám chiến một trận không? Không dám thì trở về Trung Cảnh của ngươi đi, không cần ở đây làm mất mặt!
Cảnh Vương Trung Cảnh nổi giận, hắn làm gì chịu vũ nhục như vậy, thời điểm hắn muốn ra tay, một đại viên mãn bên cạnh thấp giọng nói:
- Cảnh Vương, Lục Ly đang chọc giận ngươi. Phòng ngự và công kích của Lục Ly thật quỷ dị, thuộc hạ đề nghị báo cáo lại với Mẫu Đế, sau này tìm cơ hội tru sát Lục Ly.
Một đại viên mãn bên cạnh vội vàng nói:
- Đúng vậy, Cảnh Vương, Lục Ly này rất quỷ dị, ta hoài nghi trên người hắn có thần lực Chủ Thần ban xuống, nếu không sao có thể cường đại như vậy? Việc này chúng ta tạm lánh, trở về báo cáo với Mẫu Đế.
Đại viên mãn thứ ba gật đầu, Cảnh Vương Trung Cảnh ngăn chặn lửa giận trong lòng, hắn nghĩ thấy cũng đúng. Năng lượng trên người Lục Ly rất quỷ dị, nhiều đại viên mãn như vậy cũng không phá được. Năng lượng một kích đã phá hư ba thành uy năng của Chủ Thần Khí, đây là lực lượng cường đại thế nào? Đây là phàm phu tục tử có thể có được sao? Nói không chừng do Viêm Hậu ban cho.
- Chẳng lẽ là lực thế giới? Hay là lực thế giới hóa thành?
Nội tâm Cảnh Vương Trung Cảnh tràn ngập hoài nghi, hắn dừng một chút, xoay người vung tay nói:
- Đi, sau này lại giết tiểu súc sinh này.
Cảnh Vương Trung Cảnh mang theo ba đại viên mãn, không nói gì, bay thẳng ra xa. Lục Ly cũng không đuổi theo, lạnh giọng quát lớn:
- Cảnh Vương Trung Cảnh, đệ nhất Tiên Vực? Cũng chỉ như vậy, ở Thanh Hồ của ngươi chờ bổn tọa. Sau này ta sẽ tiến vào Thanh Hồ, chém chết hết bộ tộc của ngươi.
Thanh âm của Lục Ly rất lớn, võ giả vây xem gần đó đều nghe thấy rõ ràng. Trong mắt Cảnh Vương Trung Cảnh bốc lửa, hắn biết việc này rất nhanh sẽ truyền khắp tai các võ giả. Đến lúc đó cũng sẽ truyền khắp Tiên Vực, thanh danh của hắn sẽ thối nặng.