Bất Diệt Long Đế

Chương 5100: Có dám chiến một trận?




- Lui thôi!

Vua Đấu Cảnh bên ngoài nhìn thấy Lục Ly thoáng hiện ra, không do dự gì, rất nhanh lui về sau. Cảnh Vương Trung Cảnh cũng lui về sau, còn có rất nhiều đại viên mãn cũng lui về sau.

Vẫn có vài đại viên mãn chậm chạp, bởi vì cách Lục Ly chỉ mấy ngàn dặm, tất cả đuề bị hàn băng đông cứng lại.

- Chết đi!

Lục Ly mặc kệ bên ngoài, hắn nhìn chằm chằm hơn hai mươi đại viên mãn bên người, hắn ngưng tụ mười thanh trường thương, lần lượt đâm tới đại viên mãn xung quanh, trước hết công kích Cảnh Vương mới lên của Bắc Cảnh và Nam Cảnh.

Rầm rầm rầm!

Cảnh Vương Trung Cảnh bên ngoài phản ứng lại, bắt đầu điên cuồng công kích, bắn vỡ hàn băng, đại viên mãn bị đông cứng bên ngoài đều được cứu ra.

Công kích của một đám đại viên mãn cũng phi thường bá đạo. Hàn băng ngưng tụ bên ngoài rất nhanh đều bị chấn nát, biến thành sương mù hôi hổi.

- Chuyện này…

Giây tiếp theo, động tác của bọn họ đều ngừng lại, trong mắt tất cả đều là vẻ kinh sợ, chỉ một thời gian, hơn hai mươi đại viên mãn bên trong đều ngã xuống… toàn bộ!

Bịch bịch bịch…!

Từng tiếng nổ mạng rất nhỏ vang lên, thân thể một đám đại viên mãn nổ nứt ra, toàn thân chia năm xẻ bảy, từng lưu quang hiện ra, linh hồn của đại viên mãn này đều trốn đi. Cường giả cấp bậc đại viên mãn phản ứng rất nhanh, thân thể vừa nổ nứt ra, linh hồn lập tức bỏ chạy.

Lục Ly nhìn quét qua, trong tay hắn xuất hiện năng lượng kỳ dị, đó là chất lỏng cùng loại Hủy Diệt Thần Dịch. Là do hắn hấp thu ở một không gian kỳ dị, hắn tùy tay vung ra, từng giọt thần dịch bay ra, dễ dàng đánh trúng mấy linh hồn, trong đó có vua Nam Cảnh và vua Bắc Cảnh, đó là hai đối tượng hắn trọng điểm chú ý.

Xoẹt xoẹt!

Một đám linh hồn bốc lên khói đen, trực tiếp hao mòn. Vốn là trạng thái hồn thể, phi thường yếu ớt, Lục Ly còn vận dụng năng lượng cường đại như vậy, bị đánh trúng tự nhiên chạy không thoát, toàn bộ đầu hồn phi phách tán.

Nhìn thấy một đám linh hồn bị hao mòn, nội tâm đám đại viên mãn bên ngoài đều run lên. Lục Ly giết đại viên mãn thoải mái như giết heo, chỉ trong nháy mắt đã chết thật nhiều đại viên mãn.

Đại viên mãn còn lại đều bị dọa, mặc dù bọn họ có hơn trăm đại viên mãn, nhưng vẫn không chịu nổi tàn sát của Lục Ly. Một lần giết hơn hai mươi đại viên mãn, hơn một trăm này chỉ cần giết vài lần sẽ không còn.

Lúc trước Lục Ly giết hai Cảnh Vương, hiện tại có hai Cảnh Vương lại chết trong tay hắn. Lục Ly là khắc tinh của Cảnh Vương sao? Là chuyên giết hại Cảnh Vương sao?

Quan trọng nhất không phải cái này, mà là vừa rồi nhiều đại viên mãn như vậy liên thủ, lại không giết chết được Lục Ly? Vừa rồi hơn hai mươi đại viên mãn đều đánh trúng Lục Ly, đều phóng ra công kích siêu cường, cũng không chiếm được thượng phong.

Ở đây nhiều cường giả như vậy, ngoài Cảnh Vương Trung Cảnh, đại viên mãn còn lại cũng không dám chống lại một kích này.

Lục Ly không chỉ có công kích cường đại, có thể nháy mắt diệt sát hơn hai mươi đại viên mãn, hắn có phòng ngự cường đại, thoải mái đấu lại một kích liên thủ của hơn hai mươi đại viên mãn. Còn có vừa rồi hơn trăm đại viên mãn công kích, Lục Ly chỉ biến mất giữa hư không, sau khi biến mất lại thoáng hiện lên? Vừa rồi, cả khu vực kia hoàn toàn sụp đổ rồi a!

- Quả nhiên rất mạnh!

Vua Đấu Cảnh âm thầm lau mồ hôi trên trán, may mắn lúc trước hắn làm việc còn chừa lại một đường, công kích vừa rồi chỉ là giả bộ, sau đó cũng không đến chỗ Lục Ly, bằng không hiện tại hắn cũng đã chết rồi.

Đôi mắt hắn chuyển động, thân mình lóe đi, lưu lại một phân thân, chân thân lặng lẽ tiềm ẩn. Hắn cũng mặc kệ quá nhiều, trước lui rồi nói sau. Lỡ như Lục Ly cuồng tính phát tác, giết lung tung thì sao, đến lúc đó, sợ là bọn họ chết thật oan uổng.

Trong mắt đại viên mãn bốn phía đều là vẻ sợ hãi, rất nhiều người đều muốn chạy trốn, chỉ là không ai dám dẫn đầu.

Bọn họ đều âm thầm kêu khổ, cảm giác lên thuyền kẻ trộm, đi theo Cảnh Vương Trung Cảnh làm chuyện lớn. Nếu Lục Ly tức giận, đuổi giết một đường, quét ngang tung hành, ai có thể chống đỡ lại?

Vù!

Lục Ly vung tay, thu rất nhiều không gian giới chiến giáp thần binh, sau đó hắn nhìn quét bốn phía, trong mắt đều là ý lạnh và sát ý, hắn khoan thai nói:

- Các ngươi ở đây làm cái gì? Muốn làm bạn với vua Bắc Cảnh và Nam Cảnh sao? Ngoài Cảnh Vương Trung Cảnh, đại viên mãn còn lại lập tức cút, nếu không, giết không tha!

Thân mình Lục Ly chậm rãi bay lên, bay đến chỗ nhiều đại viên mãn nhất, tốc độ hắn càng lúc càng nhanh, khí thế cũng càng ngày càng mạnh.

Lục Ly là một Thánh Hoàng, khí thế cường thịnh không bằng ai, nhưng đại viên mãn lại run sợ từ nội tâm, thế nhưng ai cũng không dám chạy đầu tiên, sợ bị Cảnh Vương Trung Cảnh ghi nhớ.

- Lục Ly chỉ là nỏ mạnh hết đà, mọi người không cần sợ hắn, cùng tiến lên, giết hắn!

Cảnh Vương Trung Cảnh rống to, sau đó bổ sung:

- Người dám không nghe hiệu lệnh, sau này ta sẽ tru sát toàn bộ!

Có mấy đại viên mãn vốn muốn chạy, nghe thấy lời nói của Cảnh Vương Trung Cảnh đều không dám chạy trốn. Bọn họ đi không được, chiến cũng không xong, ở tại chỗ này, rất xấu hổ.

Lục Ly cũng không nhiều lời với bọn họ nữa, tốc độ tiêu thăng, vọt qua, sau khi đến gần đại viên mãn mấy ngàn dặm, hắn quyết đoán phóng ra căn nguyên băng tuyết.

Gió lạnh gào khóc, băng tuyết đầy trời, hơn nữa tốc độ tuyết rơi phi thường nhanh, chỉ một chút đã bao phủ phạm vi ngàn dặm. Đại viên mãn này muốn chạy cũng chạy không được. Khi băng tuyết rơi, không gian bốn phía đông lại, hơn nữa hàn khí khiến tốc độ bọn họ giảm lại, nguyên lực đông cứng lại, nhiều nhất chỉ là vội rời đi mấy trăm dặm, đã biến thành khối băng.

Không chỉ có mười mấy đại viên mãn nơi này, còn có mười mấy đại viên mãn phương hướng khác đồng dạng bị đóng băng. Thân hình Lục Ly không hề ảnh hưởng, bay đi rất nhanh, sau đó phóng ra lực vạn vật, một cây trường thương đâm ra, xuyên thủng một đám đại viên mãn.

Bịch bịch bịch!

Thân thể một đám đại viên mãn nổ thành sương máu, một đám linh hồn bay trốn, lần này Lục Ly đã sớm có chuẩn bị, từng năng lượng tích hủy diệt đánh ra, mai một toàn bộ linh hồn này.