Bất Diệt Long Đế

Chương 5046: Làm việc theo kế hoạch




Hắn biết xung quanh đây có rất nhiều đại viên mãn. Những đại viên mãn này không xằng bậy. Đương nhiên vì dự phòng đại viên mãn đánh lén, hắn đã sớm mở ra một ít thần văn. Đại viên mãn đánh lén, thần văn cũng có thể chống đỡ một lát, không đến mức nháy mắt bị chém giết.

- Phải xem Bối Huyền đến hay không?

Hiện tại Lục Ly cũng chỉ còn lại một suy xét, nếu Bối Huyền không đến, vậy có hơi phiền phức.

Giết nhiều thêm đại viên mãn hơn nữa, đều lớn bằng uy lực chém giết một Bối Huyền. Nếu có thể chém giết Bối Huyền và một đám đại viên mãn, trận chiến này có thể kinh sợ cả Tiên Vực.

- Bối Huyền đến đây rồi!

Sau hơn mười ngày, Lục Ly phát hiện Bối Huyền phóng ra từ trong tòa thành ngầm, trên mặt hắn lộ ra tươi cười, xem ra Bối Huyền vẫn không nhịn được, hoặc là không yên tâm, quyết định tự mình đến một chuyến.

Bối Huyền đến đây, Lục Ly an tâm rồi, nếu không hắn phải đi một chuyến đến Bắc Vương Thành. Hơn nữa bên này nhiều đại viên mãn như vậy bị đánh chết, Bối Huyền có thể lập tức tiềm tàng, muốn ở Bắc Cảnh rộng lớn tìm đại viên mãn, khó khăn thế nào?

Huyết Linh Nhi đã bố trí thành công thần văn pháp trận, bên này bố trí mấy pháp trận siêu cấp, còn bố trí một vài pháp trận nhỏ. Giờ đây, Tiểu Bạch ở ngay trong pháp trận, tiểu pháp trận này còn mạnh hơn đại pháp trận. Cho dù mấy đại viên mãn oanh kích cùng nhau cũng có thể chống đỡ một thời gian.

Lục Ly không ở trong pháp trận, hắn cố ý đứng bên ngoài để nhận sự tin tưởng của Bối gia, cũng để mình biến thành con mồi, hấp dẫn đại viên mãn Bối gia lại đây. Hiện tại hiệu quả rất không tệ, Bắc Cảnh đến đây ít nhất mười mấy đại viên mãn, tuy toàn bộ đều tiềm ẩn, nhưng Lực Ly nắm chắc tám thành bọn họ đến đây.

Sau một ngày, Bối Huyền truyền tống đến đây, Bối Luân bên này và thành chủ bên ngày sớm đã lại đây nghênh đón. Bối Luân vẫn tiềm ẩn, Bối Huyền vừa đến đây đã lập tức tiềm ẩn. Được thành chủ dẫn đường tiến vào trong mật thất, bởi vì Lục Ly có thiên nhãn, cho nên cho dù tới mật thất, bọn họ cũng không hiển lộ ra thân hình.

- Đều an bài xong rồi?

Bối Huyền truyền âm lại đây, Bối Luân gật đầu nói:

- Tỏa Thiên Đại Trận đã bố trí xong rồi, tất cả đại viên mãn đã đến rồi, những thám báo này triệu tập đến số lượng mấy vạn, phạm vi hàng tỉ dặm đều phong tỏa.

- Phía Lục Ly có dị thường hay không?

Bối Huyền dò hỏi.

- Vẫn luôn ở Trùng Minh Sơn!

Bối Luân giải thích:

- Hắn bố trí rất nhiều thần văn, còn là thần văn phi thường cường đại, nhóm thám báo căn bản không thể đi lên, cũng không dám tùy ý tra xét, sợ bứt dây động rừng, chỉ có thể xác định hắn vẫn luôn bố trí cái gì.

- Bố trí, ha hả!

Bối Huyền cười nói:

- Chờ thiên nhãn vào tay, lập tức mở ra Tỏa Thiên Đại Trận, cho dù hắn bố trí mọi cách cũng vô dụng, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Được rồi, làm việc theo kế hoạch của ngươi, ta sẽ âm thầm quan sát, khi cần phải ra tay.

- Dạ!

Bối Luân tiếp tục chuẩn bị, bởi vì cách thời gian Lục Ly ước định chỉ còn hai ngày. Hắn phải bảo đảm vạn vô nhất thất, gần đây đến nhiều đại tộc thám báo như vậy, các cảnh Tiên Vực đều có, lần này nếu để Lục Ly chạy thoát, Bối gia vốn đã không còn nhiều uy nghiêm, giờ đây sẽ hoàn toàn mất đi, cũng biến thành chê cười của cả Tiên Vực. Vị trí của vua Bắc Cảnh cũng không xong.

Thời gian hai ngày nhoáng một cái đã trôi qua, Bối Luân dần hiện ra thân hình. Hắn triệu tập đến đây mười cường giả sắp đại viên mãn, sau đó trong không gian nội khí sáng lên hào quang, phóng ra đám người Vẫn đại nhân, Vũ Hoàng, Vũ Dương...

Đám người Vẫn đại nhân đều đã tỉnh lại, thân thể khôi phục tương đối, chỉ là thần đan toàn bộ chấn nát, thân thể bị phong ấn, giờ đây ngã trên mặt, chật vật không chịu nổi.

- Vù!

Thân mình Bối Luân chớp động, bay đến một đám võ giả, những võ giả này gồm đám Vẫn đại nhân còn đang hôn mê. Bối Luân vung tay lên, mấy trưởng lão lần lượt lấy ra không gian thần khí, cất đám võ giả vào. Bối Luân bàn giao:

- Bối Ninh, lời dặn lúc trước của ta ngươi nhớ kỹ rồi chứ? Thiên nhãn vào tay, không thể thả toàn bộ đám con tin này, nếu Lục Ly không đồng ý, vậy giết từ từ!

- Đã biết, đại trưởng lão!

Một lão giả gật đầu, sau đó vung tay lên, mang theo chín trưởng lão ra khỏi thành, rất nhanh đến Trùng Minh Sơn. Bọn họ nghênh ngang bay qua, hấp dẫn không ít thám báo chú ý. Nhóm thám báo này đều hai mắt sáng ngời, xem ra trao đổi con tin sắp bắt đầu.

Bối Luân tiềm ẩn rời đi, đi chủ trì Tỏa Thiên Đại Trận. Bối Huyền cũng đi ra, lặng lẽ tiềm hành trong Trùng Minh Sơn. hắn muốn tận mắt nhìn thấy Lục Ly chết, nếu có cơ hội, hắn phải bộc lộ tài năng, chứng minh chiến lực của hắn đã khôi phục, uy hiếp tất cả đại viên mãn Bắc Cảnh.

Đối với Lục Ly, hắn không quá để ý, một Thánh Hoàng nho nhỏ mà thôi, người đệ nhất dưới đại viên mãn? Trong mắt hắn chỉ là trò cười, dưới đại viên mãn đều là con kiến, Lục Ly nhiều nhất chỉ là một con kiến hơi cường đại mà thôi.

Bối Huyền rất nhanh đến phía dưới Trùng Minh Sơn, sắc trời có hơi hôn ám, Trùng Minh Sơn ồn ào không ngừng, phía xa có thể nghe thấy tiếng kêu vang của vô số côn trùng, đan xen vào nhau, giống như bài nhạc tuyệt vời.

Bối Huyền đứng dưới chân núi, không dám tìm hiểu thần niệm, hắn nhờ vào cảm ứng giữa thiên địa, cảm ứng tình huống Trùng Minh Sơn.

Hắn cảm ứng thử, rất nhanh nội tâm khẽ động!

Bởi vì hắn cảm ứng được Trùng Minh Sơn có hai khí tức, trong đó còn có tiên thú, hơn nữa... hắn dường như hơi quen thuộc!

- Thôn Thiên Thú!

Trên mặt Bối Huyền lộ sắc mặt vui mừng, lại cảm ứng thử, hắn thập phần xác định đây là hơi thở của Thôn Thiên Thú. Hơi thở của Thôn Thiên Thú thật độc đáo, cả Tiên Vực chỉ có hai, một đã chết, hiện tại một con còn lại không cần đoán cũng biết là Lục Tiểu Bạch.

- Xem ra, sau khi Lục Tiểu Bạch đào tẩu đã đi tìm Lục Ly. Lục Ly lại ngu ngốc mang theo Thôn Thiên Thú bên người? Ha ha ha, một tiễn trúng hai con nhạn!